THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 594

Chúng tôi đứng bên bãi biển, cảm thấy bầu trời thật đáng yêu, biển thật

đáng yêu, dù sao trong mắt chúng tôi cái gì cũng đáng yêu, dù là cậu ấy hay
tôi chỉ tùy ý nói một câu, hai người cũng có thể cảm thấy đặc biệt, cười vui
vẻ mà không vì điều gì.

Hạnh phúc ngây ngốc, đơn thuần, tuyệt vời như thế này, đại khái chỉ có

thể nở rộ ở thời thanh xuân xán lạn và nồng nhiệt.

Trương Tuấn nói với tôi: “Khi sóng biển xô đến đây, chúng ta nhảy dựng

lên, xem ai dừng ở không trung lâu hơn, ai có thể tạo ra nhiều bọt biển khi
nhảy xuống.”

“Được.” Tôi bỏ kính và mũ ra, đặt chúng trên bờ cát.

Chúng tôi nhảy dựng lên, lại hạ xuống, nhảy dựng lên, lại hạ xuống, sóng

biển quay cuồng quanh chân chúng tôi, chúng tôi bật cười thành tiếng

Hai người chơi hết mình, lại đều là những người có tính cách hoang dã,

chơi một lúc quần áo đã ướt hết, tay nắm tay chạy theo sóng biển, đối mặt
với từng con sóng, sóng biển nhào vào người chúng tôi, vỡ vụn thành trăm
ngàn bọt nước.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với ển, lại không biết bơi, bắt

đầu thấy sợ hãi, muốn lùi về phía sau, cậu ấy lại giữ lấy tôi. “Nếu sóng biển
đến, cậu hãy nín hơi, nhắm mắt vào, chỉ trong chớp mắt lại có thể thở ra.
Tớ sẽ giữ chặt cậu, không để cậu bị sóng biển cuốn đi đâu.”

Có cậu ấy, tất cả sợ hãi đều bay biến, bản tính vốn thích theo đuổi mạo

hiểm và kích thích bị trỗi dậy, tôi chạy theo cậu ấy, nước biển đã ngập đến
thắt lưng. Khi một làn sóng vọt đến người chúng tôi, tôi nhắm mắt nín thở.
Cảm giác ầm vang một chút, dường như cả người bị sóng biển mãnh liệt
cuốn vào lòng, thân thể bị đánh sâu vào nước biển không thể làm gì, sợ hãi
vô cùng, nhưng kích thích cũng không thiếu. Cậu ấy nắm chặt tay tôi, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.