THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 592

(Cẩu huyết phún đầu: đây là từ gốc của tác giả, nghĩa là máu chó phun

lên đầu người, ý nói những l trách mắng, nhục mạ ghê ghớm. Sao mà mắng
bạn ấy ghê thế!)

Chúng tôi đều im lặng không nói gì, hai cậu Chân công tử và Cổ công tử

kia lại làm như đang xem kịch vui, nháy mắt cười cười. Chờ cô Hình mắng
xong, Trương Tuấn mỉm cười đi về phía hai cậu công tử, hai người lập tức
trốn chạy, đáng tiếc không chạy nhanh bằng Trương Tuấn, Trương Tuấn
ném hai người họ xuống biển, làm cho họ ướt sũng cả người.

Cổ công tử thấy lời cô giáo dặn dò, không dám náo loạn, mang thân

mình ẩm ướt đi lên bờ, Chân công tử lại cố tình mặc nguyên quần áo nhào
mình vào chỗ nước sâu, cô Hình tức giận nhảy dựng lên, chống nạnh kêu
to: “Chân Vận, em lăn về cho cô ngay!”

Chân công tử ở dưới biển hét to: “Ở dưới biển lăn thế nào được? Em

không biết lăn ạ!”

Mọi người muốn cười mà không dám cười, cô Hình vừa tức vừa cười,

giậm chân nói: “Em mà không lên bờ, ngày mai cô sẽ để em ở lại phòng trọ
một mình.”

Chân công tử lề mề bơi lên bờ, cô giáo miệng thì mắng cậu ta, nhưng tay

lại tìm khăn mặt đưa cho cậu ta.

Trương Tuấn đi thay quần áo trở ra, nhìn thấy tôi, Thẩm Viễn Triết và

Lâm Y Nhiên đang xây lâu đài cát, cậu đi tới, tôi nhìn cậu cười cười, tiếp
tục quỳ rạp trên bờ cát xây lâu đài, cậu đứng bên cạnh im lặng nhìn. Đến
khi chúng tôi xây xong, tôi cười hỏi cậu: “Lâu đài của bọn tớ thế nào?”

Cậu cười: “Đẹp lắm. Chúng ta đi bờ biển chơi một chút nhé.”

Tôi cúi đầu bận rộn: “Đợi một chút, kênh đào của tớ còn chưa xây xong.

Thẩm Viễn Triết, chúng ta làm một con sông nhỏ ở chỗ này, khi thủy triều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.