THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 601

Chỉ chốc lát sau, Trương Tuấn đã vội vàng đến, chào một tiếng với Lâm

Y Nhiên rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nghiêng đầu bất động nhìn ra ngoài
tàu hỏa, không nói lời nào.

Trương Tuấn hoàn toàn không thể hiểu được sự xấu hổ trong nháy mắt

này của tôi, cậu mua vé giường nằm, muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, là
vì muốn tôi nghỉ ngơi thoải mái, như vậy hai chúng tôi cũng có thêm càng
nhiều không gian riêng tư, vậy mà tôi lại tức giận

Cậu dè dặt ngồi bên cạnh tôi rất lâu, nói toàn lời hay, nói nhẹ nói nhàng,

thấp giọng năn nỉ tôi đến toa giường nằm, tôi vẫn đang nhắm chặt miệng,
nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện cùng cậu.

Sự lạnh lùng của tôi, sự dè dặt của cậu, khiến cho các bạn xung quanh

chú ý, rất nhiều bạn nhìn cậu, cậu không nhịn được, rốt cuộc cũng tức giận,
không khuyên tôi nữa, một mình đi về toa giường nằm.

Lâm Y Nhiên im lặng ngồi lại bên cạnh tôi, không dám nói lời nào, chỉ

pha cho tôi một cốc trà, đặt lên bàn.

Tôi nhìn hàng cây lướt qua vun vút ngoài cửa sổ, bắt đầu hoang mang,

trại hè lần này chính là một ngăn cách giữa cuộc sống thực tại và giấc
mộng, có phải khi tàu hỏa đến trạm, sẽ là lúc giấc mộng của tôi bị thức
tỉnh? Có phải thật sự giống như lời của Shelley [1] “Đóa hoa cười hôm nay,
ngày mai sẽ tàn úa, điều ta muốn hôm nay, dụ mê rồi tan vỡ, lạc thú là chi
đây, nó giống tia chớp cười trong đêm tối, mặc dù sáng ngời, lại ngắn
ngủi?”

[1] Percy Bysshe Shelley (1792–1822) là nhà thơ, nhà triết học Anh, sinh

tại Horsham, Sussex. Ông được xem là một trong những nhà thơ Anh xuất
sắc của giai đoạn lãng mạn.

Đoạn thơ trên trong bài Mutability (Đổi thay) của nhà thơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.