Thẩm Viễn Triết đề nghị mọi người cùng đi uống nước giải khát, tâm
tình tôi kém đến mức không thể đi cùng cho có lệ được, tùy tiện tìm cái cớ
từ chối.
Một mình đi trên con đường nhựa khô nóng, không cần phải làm bộ mỉm
cười, không cần phải làm bộ như mình không quan tâm điều gì. Trong đầu
suy nghĩ mông lung, bước đi thật nhanh về phía trước, đi mãi không ngừng,
có cảm giác mê mang không biết mình đang đi đường nào.
Trong mắt người ngoài, đứng trong top hai mươi của khối đã là kết quả
tốt rồi, mê mang và buồn bã của tôi dường như thật vớ vẩn. Nhưng đây
không chỉ là thành tích, mà điều tôi không rõ chính là, tại sao tôi cố gắng
như vậy, mà lại không có thu hoạch gì.
Tôi bắt đầu nghi ngờ tương lai của mình, tôi không có dung mạo đẹp đẽ,
không có gia thế, không có tài phú. Tương lai của tôi chỉ có thể dựa vào ý
chí và sự chăm chỉ của tôi thôi, nếu nỗ lực mà không có thu hoạch, cũng
chẳng khác nào tôi căn bản không thể dựa vào nỗ lực của mình để quyết
định tương lai, vậy rốt cuộc tương lai của tôi, cuộc đời của tôi bị nắm giữ
trong tay ai đây? Nếu không thể chính mình nắm giữ, tại sao tôi còn phải
nỗ lực chăm chỉ?
Không biết đi được bao lâu, tôi đứng dưới đám cây cối rậm rạp.
Vì đang là ban ngày, nên quán karaoke còn chưa kinh doanh, bốn cô
nhân viên tham mát mẻ, ngồi dưới tán cây râm mát, đang chơi mạt chược,
dung nhan thay đổi lại thay đổi, thanh xuân lại vĩnh viễn tương tự như thế.
Nếu tôi quyết định học trường kỹ thuật, hiện giờ tôi có thể đã bắt đầu đi
thực tập. Có thể dùng tiền lương thực tập àn nhã chơi mạt chược. Bố mẹ
không cần lo lắng tôi có yêu sớm hay không, mà còn giới thiệu đối tượng
cho tôi, tôi cũng không cần khổ sở buồn rầu vì môn tiếng Anh đáng ghét.