Một người đạp xe đạp lướt qua người tôi, rồi lại quay đầu nhìn tôi, đến
lúc tôi nhận ra đó là Trần Kính,đã dừng lại.
“Hey!” Cậu ấy xuống xe, “Chỉ có mình cậu thôi à? Đang tản bộ?”
“Đúng vậy.” Tôi nỗ lực vui vẻ, “Buổi sáng tớ đi xem kết quả thi, chúc
mừng cậu.”
Cậu không thèm để ý cười cười, “Tớ nhìn thấy kết quả thi cuối kỳ của
cậu, có phải chịu đả kích rất lớn không, vẫn còn kiên trì chứ?”
Dường như chỉ có mình cậu ấy mới hiểu vì “thành tích tốt” mà tôi thật
buồn khổ, tôi gật đầu thật mạnh, “Vẫn kiên trì, nhưng mà vất vả lắm, có đôi
khi còn không rõ mình đang kiên trì cái gì.”
“Chờ đến lúc cậu lên được đỉnh núi, sẽ hiểu nếu trên đường đi cậu bỏ
cuộc, vậy cậu sẽ vĩnh viễn không hiểu.” Cậu dừng lại, còn nói, “Trăm ngàn
lần đừng từ bỏ! Có từ bỏ lần đầu, cậu sẽ sinh ra thói quen thấy khó mà lui,
nhưng nếu cậu vượt qua được, thì cậu sẽ sinh ra thói quen đón sóng đón gió
mà thẳng tiến, nhìn chỉ là một lựa chọn đơn giản, nhưng thực ra có sức ảnh
hưởng rất lớn, làm cho cậu đi về hướng hoàn toàn khác trong cuộc đời.”
Tôi không hoàn toàn hiểu được những điều cậu ấy nói, nhưng đứng trước
mặt thiên tài, tôi cũng đã quen. “Đúng rồi, tớ muốn hỏi cậu một chuyện, tớ
nghe nói cậu có thể vào đại học Bắc Kinh, vì sao cậu không đi? Bắc Kinh
tốt hơn Thanh Hoa à?” Bố cậu ấy làm quan trong bộ giáo dục, tôi nghĩ cậu
ấy cũng biết những thông tin kín bên trong.
“Nếu vào Bắc Kinh, tớ chỉ có thể vào khoa vật lý hoặc hóa học, hai
chuyên ngành này tớ đều không thích, tớ muốn học kiến trúc, nên đương
nhiên vào Thanh Hoa tốt hơn rồi.”
“Ra vậy, thả nào mà cậu đi học vẽ.” Hóa ra chẳng có thông tin kín đáo
nào, chỉ là một lựa chọn đơn giản của bản thân, nhưng bỏ đi 100% an toàn