THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 638

vào thẳng Bắc Kinh, lựa chọn tham gia kỳ thi đại học còn chưa chắc chắn
kết quả, cũng không đơn giản.

“Nhà cậu ở đâu? Hình như không phải ở gần đây? Cậu tính cứ đi bộ thế

này về nhà à?”

“Tớ thích đi bộ.”

Cậu cười nói: “Vậy cậu đi từ từ nhé, tớ phải về nhà.” Cậu ngồi lên xe, lại

hỏi, “Cậu thật sự muốn đi bộ về nhà? Có muốn tớ đưa cậu về một đoạn
không?”

Vừa mới nói tôi thích đi bộ, bây giờ còn có thể lập tức lật lọng? Tôi nói:

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

“Tạm biệt!” Cậu cưỡi xe đạp rời đi.

“Chúc cậu có cuộc sống đại học vui vẻ!” Tôi hét lớn.

Cậu quay đầu lại, cười nhìn tôi vẫy vẫy tay, “Tớ ở Thanh Hoa chờ cậu.”

Trên mặt tôi cười, trong miệng lại thở dài nặng nề. Cậu ấy thật tin tưởng

tôi, bản thân tôi lại chỉ thấy mây đen bao quanh, tình trường chiến trường
đều thất bại.

Tôi lại đi bộ hơn nửa tiếng nữa mới về đến nhà, vừa mới tiến vào cổng,

đột nhiên có một người túm lấy cánh tay tôi, tôi đang muốn kêu to, thì phát
hiện là Trương Tuấn.

Cậu hét vào mặt tôi: “Cậu đi đâu? Cậu có biết mọi người đều lo lắng

không? Mọi người tìm cậu khắp sân trượt, vì sao trong mắt cậu chỉ có bản
thân mình, làm việc gì cũng không nghĩ một chút đến cảm nhận của người
khác?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.