Tôi cầm lại tay cô ấy: “Tớ hiểu, cảm ơn cậu.”
“Học tập tốt nhé, một đám cô gái chúng ta năm đó, tớ vẫn nghĩ chỉ có tớ
và Cát Hiểu Phỉ là ưu tú nhất, khẳng định có thể đỗ vào trường đại học
danh tiếng, nhưng bây giờ lại chỉ có cậu…” Lâm Lam cười lắc lắc đầu, xua
đi vẻ lo lắng trong ánh mắt, “Tớ chờ nghe tin tốt cậu được vào đại học
Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh.”
Tôi cười thở dài: “Chỉ có mấy người đứng đầu cả khối mới có thể vào
Thanh Hoa và Bắc Kinh, tớ ngay cả đứng đầu lớp cũng không được.”
“Tớ tuyệt đối có niềm tin với cậu.”
Lâm Lam đã đi rồi, để lại cho tôi một bóng dáng nhẹ nhàng, nhưng lưng
mang trách nhiệm nặng nề dưới cái bóng ấy chỉ có chính cô ấy biết.
Tôi mỉm cười trở lại quán ăn vặt, nhưng Quan Hà cũng là người vô cùng
nhạy cảm, hỏi tôi: “Cậu và Lâm Lam nói gì vậy? Hình như có tâm sự.”
“Không có gì.” Tôi im lặng ăn tiếp, cuối cùng không nhịn xuống được
hỏi, “Cậu nói, rốt cuộc tình yêu là gì? Thi từ ca phú, thần thoại truyền
thuyết, tiểu thuyết trong phim đều ca tụng nó, tựa như nó là loại tình cảm
đẹp đẽ nhất, chân thành nhất, tha thiết nhất của nhân loại. Nhưng vì sao tớ
không thể nhìn thấy điều đó trong thế giới thực? Những bạn bên cạnh
chúng ta dễ dàng nói thích, nhưng hôm nay viết thư tình cho cậu, ngay
ngày mai thôi lại theo đuổi một nữ sinh khác. Thế giới của người lớn lại
không cần phải nói, thay đổi tồn tại là sự thật, một đồng nghiệp của bố tớ
vừa đỗ nghiên cứu sinh liền đá ngay cô bạn gái kết giao đã hai năm, vì sợ
làm cản trở tiền đồ đang tươi sáng của mình.”
Quan Hà cười đến không thở nổi, vừa cười vừa nói: “Cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai
đây? Cậu là người đang yêu mà còn không biết, tớ làm sao có thể biết?
Nhưng so với tình yêu, tớ càng sẵn sàng tin tưởng tình thân hơn, tớ biết mẹ
tớ yêu tớ, mẹ vĩnh viễn sẽ không vì nhìn thấy một cô gái hấp dẫn hơn mà