THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 670

ngoài trường học, vì thế anh không thiếu oán giận, cười nhạo tôi nhìn thì
kiêu ngạo lớn mật, mà không ngờ lại sợ giáo viên và bố mẹ như vậy. Mặc
kệ anh ấy cười nhạo thế nào, tôi vẫn kiên trì giữ “tình cảm bí mật”.

Tình yêu thời trung học thật ra rất đơn giản, không có chuyện gì to lớn.

Cái có chính là từng việc, từng việc nhỏ bé, tất cả cao hứng và sầu bi đều
chặt chẽ vây quanh từng việc nhỏ ấy.

Mỗi ngày anh chờ tôi tan học, đưa tôi về nhà trước rồi mới về nhà mình.

Lớp của hai chúng tôi ngay sát nhau, bất cứ khi nào, anh đi qua lớp tôi

cũng không quên dùng ánh mắt chào hỏi tôi.

Vào giờ giải lao. Anh sẽ mua đồ ăn vặt cho tôi, biết tôi sợ bị mọi người

nhìn thấy, nên nhờ Đồng Vân Châu đưa cho tôi, thường thường, khi tôi vừa
định mua đồ uống lạnh, thì Đồng Vân Châu đã cười cười đưa kem và đồ
uống lạnh cho tôi.

Giữa buổi trưa hè khô nóng, không có một chút gió nào, các bạn xung

quanh đều cầm chiếc quạt tự chế, vừa quạt vừa nghe giảng bài, anh sẽ nhờ
Đồng Vân Châu chuyển cho tôi một cái cốc chứa đầy đá lạnh, để khi lên
lớp tôi đặt trên bàn cho mát.

Tôi là đại diện về môn ngữ văn của lớp, thường xuyên đưa bài tập cho

giáo viên ngữ văn, nếu anh nhìn từ cửa sổ thấy tôi đi qua, sẽ lập tức bảo đại
diện lớp mình đi giao bài tập, đi cùng tôi đến văn phòng giáo viên.

Vào buổi hoạt động ngoài giờ Trương Tuấn đều đi đánh bóng rổ, lần nào

cũng hy vọng tôi đến xem anh chơi. Tôi ngại công khai nhìn anh đánh bóng
rổ, nên đầu tiên kích động tính hiếu thắng của Dương Quân, cổ động cậu
nhất định phải đánh bại Trương Tuấn của lớp 11-4, xác lập địa vị bá chủ
bóng rổ của khối 11, đến khi thành công kích bác Dương Quân, tôi liền làm
băng rôn khẩu hiệu cổ vũ Dương Quân, kéo Lâm Y Nhiên đi nhìn Dương
Quân đánh bóng rổ, thuận tiện, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy Trương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.