THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 672

Tôi phát hiện kết quả tiếng Anh của anh ấy cũng là tệ nhất, mỗi lần tôi

ghi chép bài, đều để một tờ giấy than xuống dưới, in thành hai bài, đưa cho
anh bản viết chữ rõ ràng. Vì cổ vũ anh chăm chỉ học tập, tôi bảo anh mỗi
ngày dậy sớm nửa tiếng để học tiếng Anh. Mỗi sáng rời giường, nghĩ lúc
này anh cũng rời giường rồi, tôi sẽ không nhịn được mỉm cười, đọc tiếng
Anh mà vui sướng như đang ca hát.

Tan học, cùng đi về nhà, thỉnh thoảng chúng tôi cũng nói chuyện trong

trường, đôi khi anh sẽ hát cho tôi nghe. Anh thích nhất những bài hát của
Trương Học Hữu, và cũng hát hay nhất những bài của Trương Học Hữu,
giọng anh trầm ấm, giàu tình cảm, không thua gì Trương Học Hữu. Hát từ
“Anh đợi đến khi hoa cũng tàn rồi” đến “Trên đường có em” [1], sau này,
mỗi khi người khác hỏi “Bạn thích nghe ai hát nhất”, tôi sẽ lập tức trả lời
“Trương Học Hữu”, thực ra tôi không mua băng đĩa được yêu thích, tất cả
những bài của Trương Học Hữu đều là Trương Tuấn hát cho tôi nghe.

[1]Anh đợi đến khi hoa cũng tàn rồi:

http://www.youtube.com/watch?v=JY_0EX5YcL8&feature=related

Trên đường có em:

http://www.youtube.com/watch?v=XTDCuGNvuok

Trên đường về nhà, anh luôn cầm túi sách giúp tôi, trong tay tôi chỉ cầm

một cây kem, anh hát, tôi nghe, làm bạn với chúng tôi là bầu trời đầy sao
sáng, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua. (họ tự học ở trường vào buổi tối)

Cuối tuần, đều tự làm bài tập, thỉnh thoảng chúng tôi đi chơi, đôi khi tản

bộ ở bờ sông.

Ra ngoài chơi, đi đâu chơi gì đều thuộc quyền quyết định của tôi, mà tôi

quyết định thế nào, quyết định tôi cũng muốn chi tiền tiêu vặt ra, bởi vì
lòng tự trọng của tôi, tôi vẫn cố gắng duy trì tính toán công bằng về việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.