Dưới ánh nến lung linh, Quan Hà và vài người bạn tốt của Trương Tuấn
đều vỗ tay bắt đầu hát “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui
vẻ…” Những người khác lập tức hiểu, cũng hát theo “Chúc bạn sinh nhật
vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.” .
Tay chân tôi bắt đầu luống cuống, giật mình nhìn Trương Tuấn. Những
người đồng lứa với bố mẹ chúng tôi không chú ý đến lễ tiết kiểu phương
Tây, sinh nhật con mình cũng chỉ làm một bàn toàn đồ ăn ngon, cho con
một ít tiền tiêu vặt, đây là chiếc bánh ngọt sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời
tôi, cũng là lần đầu tiên tôi được chúc mừng sinh nhật long trọng thế này.
Ánh nến lãng mạn, những lời chúc mừng ấm áp, làm cho tôi lần đầu tiên
quên để ý người khác biết quan hệ của mình và Trương Tuấn.
Trương Tuấn nói: “Nhắm mắt lại ước một điều ước đi, sau đó thổi hết
nến, điều ước sẽ được thực hiện.”
Đám Cổ công tử cũng đều nói: “Điều ước trong ngày sinh nhật, rất linh
nghiệm đó.”
Tôi nhắm mắt lại, quét sạch tất cả tạp niệm, dùng mười hai vạn phần
thành tâm, yên lặng cầu nguyện, xin cho Trương Tuấn mãi mãi yêu tôi.
Vào lúc đó, điều tôi sợ hãi nhất là anh không yêu tôi, mà lại không biết
rằng, anh mãi mãi yêu tôi, cũng không có nghĩa là, chúng tôi mãi mãi ở bên
Mở to mắt, dùng tất cả sức lực, một hơi thổi tắt nến, mọi người đều cười
vỗ tay.
Tất cả các bạn đều có quà tặng tôi, tôi cũng không ngừng nói cảm ơn,
cuối cùng là Trương Tuấn, mọi người đều rất kích động, nhất là con gái, tất
cả đều chờ xem quà của anh, vì những cô gái đều luôn cho rằng từ món quà
của con trai có thể thấy được tình cảm của họ.