THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 685

Lớp tôi lại bắt đầu vỗ tay, Lâm Y Nhiên quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt

cũng có niềm vui và hứng thú. Vừa rồi tôi còn lo lắng, lo cô ấy sẽ cảm thấy
thế nào, bây giờ tôi đã biết, cô ấy vui sướng vì bản thân mình, cũng cảm
thấy vui sướng vì tôi.

“Dương Quân đứng thứ ba trong lớp ta, đứng thứ mười trong khối, chúc

mừng các em, chúc mừng các em!”

Dương Quân nắm chặt tay, hét to: “Rốt cuộc cũng được vào top 10 của

khối.”

Trong tiếng hét to của cậu ấy, tôi mới thật sự hiểu ra mình đã là học sinh

đứng thứ nhất trong khối, có được thành tích như vậy quả thực không dễ,
trong cuộc đời tôi, lần đầu tiên cảm nhận được vui sướng khi thu hoạch
thành công, cao hứng đến mức một câu cũng không nói nổi, chỉ biết nhìn
Dương Quân và Lâm Y Nhiên cười ngây ngô.

Thời gian chậm rãi lưu chuyển, đã rất nhiều năm trôi qua, tôi quên đi rất

nhiều chuyện, nhưng một lần vui sướng đó tôi vẫn nhớ rõ như in, từ khoảng
thời gian đó đến giờ, dưới sự tôi luyện của năm tháng, rất nhiều quan điểm
của tôi đã thay đổi, nhưng tôi vẫn thủy chung cho rằng chỉ có vất vả được
trả giá bằng thành công mới là thành công chân chính, chỉ có thành công
như vậy mới có thể tạo ra niềm vui sướng thật sự cho con người.

Buổi chiều tan học, Trương Tuấn vừa thấy tôi đã cười, có vẻ còn cao

hứng hơn tôi, tôi biết nhất định anh cũng biết tin rồi, muốn hỏi thành tích
của anh, nhưng lại hơi lo sợ.

Anh chủ động báo: “Dưới sự đôn đốc trông coi của em, thành tích của

anh cũng đạt được mức cao nhất trong lịch sử, từ thứ bảy mươi tám của
năm ngoái đã lên đến thứ ba mươi lăm, nhưng anh chỉ nhảy được một chút
thôi, mà em đã nhảy vọt lên cao nhất, áp lực của anh quá lớn.”

Tôi cười lè lưỡi: “Đem tất cả áp lực chuyển thành động lực là được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.