THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 733

Tôi thấy muộn quá rồi, bảo Trương Tuấn nhanh đi ngủ. Trương Tuấn

nghiêng người, lăn đến bên giường, công bố muốn nắm tay tôi, như vậy
anh ngủ càng ngon, mà ngủ ngon, bệnh mới mau khỏi.

Tôi vùng khỏi tay anh trả lời yêu cầu vô lại đó, anh nhìn tôi, cao hứng

cười, đột nhiên đứng dậy, dùng động tác nhanh như sét đánh hôn chụp một
cái lên mặt tôi, sau đó nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt lại, làm bộ như
đã ngủ say, càng nắm chặt tay tôi hơn, tựa như sợ tôi chuồn mất.

Tôi ngẩn người, chậm rãi bật cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Tôi không phải nữ sinh như Lâm Y Nhiên, đã sớm biết buổi tối nữ sinh

không về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, cũng biết nam sinh vào tuổi này có thể
làn càn lớn mật, chuyện vô liêm sỉ nào cũng có thể làm được, Trương Tuấn
không phải nam sinh thuần khiết, anh nhất định biết nhiều cách để có được
cái mình muốn, tuyệt đối không biết ít hơn mấy cách tôi chuồn ra khỏi nhà,
nhưng anh chưa từng làm gì, chỉ thích tôi đơn thuần ngốc nghếch.

Tôi mỉm cười nhắm hai mắt lại, Trương Tuấn nhẹ buông lỏng tay tôi,

cảm thấy anh động đậy một chút, đôi môi mềm mại dán lên tay tôi, dịu
dàng hôn rất nhiều lần.

Tôi lo lắng không dám cử động, trái tim kinh hãi nhảy loạn trong lồng

ngực, vừa cảm thấy vui mừng dậy lên từ trong cơ thể, vừa cảm thấy nỗi sợ
hãi không rõ tên, nhưng anh chỉ hôn tay tôi, cũng không tiến thêm bước
nào, tôi dần yên tâm, cũng không dám mở to mắt, vẫn ngọt ngào giả bộ
ngủ.

Hơn sáu giờ sáng, tôi vội vàng chạy về từ nhà Trương Tuấn, rón rén đi

vào nhà mình, bố tôi lại nhíu nhíu hai mắt, mơ mơ màng màng đi ra từ
phòng vệ sinh.

Tôi sợ tới mức máu trong người như muốn chảy ngược, lại rất bình tĩnh

gọi: “Bố ạ.” Sau đó bình thản mở tủ lạnh lấy nước uống, giống như vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.