THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 732

nhanh chóng đi về phòng mình, chui vào ổ ch

Gần tám giờ, bố mẹ mới lục tục rời giường, tôi nghe thấy tiếng họ nói

chuyện, vụng trộm làm một cái mặt quỷ với mình, sau đó mới yên lòng
nhắm mắt ngủ.

Tỉnh ngủ, tôi gọi điện thoại cho Trương Tuấn, anh báo cáo với tôi đã ăn

cơm rồi, cũng đã uống thuốc đúng giờ, chị gái và anh rể có đến thăm, cho
anh một đống đồ ăn ngon, bố cũng có gọi điện thoại, dặn anh nghỉ ngơi
nhiều. Trong điện thoại, giọng anh rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn nghe lời
làm người ta thấy đau lòng.

Buổi tối, cũng như ngày hôm qua, chờ bố mẹ ngủ say, tôi mặc quần áo

thể thao, đội mũ, vụng trộm chuồn ra khỏi nhà.

Đến dưới tầng, Trương Tuấn đột nhiên nhảy ra từ bóng đêm, cúi người,

nhẹ nhàng hành lễ: “Công chúa điện hạ, hiệp sĩ của ngài đang ở đây, xin hỏi
ngài có yêu cầu gì?”

“Anh… anh…” Tôi vừa vui mừng vừa đau lòng, “Rốt cuộc anh có bị ốm

không vậy? Em thấy anh khỏe lắm, em về nhà đây.”

Anh vội ho khan vài tiếng: “Ốm rất nặng, ốm rất nặng đó!”

Chúng tôi tay trong tay, bước chậm trên đầu đường mờ sáng, nói những

câu chuyện không đầu không cuối, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Buổi tối đi ngủ, vẫn là một người trên giường, một người dưới giường,

trò chuyện vui vẻ mãi đến ba giờ sáng, tán gẫu nhiều đến mức cổ họng tôi
bắt đầu thấy đau rát, rõ ràng tôi không phải người nói nhiều, anh cũng
không phải người nói nhiều, nhưng khi hai người chúng tôi ở bên nhau,
luôn có rất nhiều chuyện để nói, cũng không biết chúng tôi lấy đâu ra nhiều
lời vô nghĩa như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.