THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 730

Bình thường bố mẹ tôi nghỉ ngơi rất có giờ giấc, cho dù cuối tuần, vẫn

rửa mặt đi ngủ vào lúc mười một giờ.

Tôi rửa mặt xong, ở trong phòng mình thay bộ quần áo thể thao khi tập

thể dục buổi sáng, chải lại tóc, đội mũ lưỡi trai, đợi đến mười hai giờ, nghe
thấy tiếng ngáy của bố, tôi lăn một cái đứng lên, nhét cái gối vào trong
chăn, ngụy trang thành có người đang ngủ.

Cầm giày lên, rón ra rón rén đi đến phòng khách, mở cửa nhà, cắm chìa

khóa vào ổ, xoay chìa khóa, dùng sức nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó lại nhẹ
nhàng buông chìa khóa, như vậy là có thể lặng yên không một tiếng động
mở cửa ra khỏi nhà.

Dán người vào cửa nghe một lúc, xác định trong nhà không có tiếng

động khác thường nào, khép cửa nhà phòng trộm, đeo giày vào rồi chạy
thẳng xuống tầng, một hơi chạy đến nhà Trương Tuấn, dùng chìa khóa anh
đưa cho tôi nhẹ nhàng mở cửa, trong bóng đêm sờ soạng bật đèn.

Trương Tuấn còn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách, nghe thấy

động tĩnh, đi chân trần, thò tay lấy ra cây gậy sắt giấu dưới gậm giường,
nhẹ nhàng đi ra, vừa định vung gậy, đèn trong phòng khách đã vụt sáng.

Anh và tôi đều giật nảy mình, khi thấy rõ bộ dáng của nhau, lại chỉ vào

đối phương cười ha h width=”48″ align=”justify”>Anh mừng rỡ hỏi: “Em
làm thế nào đến được?”

“Chuồn đến đó, trước đây đã nghe chị Xinh Đẹp nói làm thế nào để

chuồn ra ngoài chơi cả đêm, nghe được rất nhiều phương pháp, thật vất vả
mới có cơ hội thực hành một lần.”

“Sao không nói với anh một tiếng? Anh sẽ chờ dưới tầng nhà em, một

mình em đi ra ngoài muộn thế này, không sợ gặp phải kẻ xấu à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.