Lúc tôi đang trằn trọc không yên, nghe thấy dưới tầng có đám người
uống say đang nói chuyện ầm ĩ, giọng nói lại rất quen thuộc.
Tôi bật dậy, vén một góc rèm cửa sổ nhìn xuống, dưới ánh đèn đường mờ
mờ, quả nhiên là đám Trương Tuấn, một đám đều uống say khướt.
Họ vừa uống rượu, vừa nhìn lên cửa sổ phòng tôi hát vang bài ”Vong tình
thủy” của Lưu Đức Hoa: “Thời niên thiếu đã từng theo đuổi giấc mộng,
một lòng thầm mong được bay xa, đi khắp nghìn núi muôn sông, một
đường đã đi không thể quay trởbỗng dưng quay đầu thấy tình đã xa, bóng
người đã ở nơi chân trời, mới hiểu được trong yêu hận tình cừu, thương
nhất, đau nhất chính là hối hận, nếu em chưa từng tan nát trái tim, em sẽ
không hiểu được nỗi bi thương này của anh. Khi trong mắt anh còn vương
giọt lệ, đừng hỏi anh là vì ai, hãy để anh quên đi tất cả, ah, cho anh một
chén vong tình thủy…”
Vong tình thủy:
http://www.youtube.com/watch?v=WbaDEns-YTM
Nếu, năm đó tôi hai mươi bảy tuổi, có lẽ tôi sẽ chạy xuống tầng, ôm chặt
lấy anh, tự tôn, kiêu ngạo của tôi đều không quan trọng, nhưng, năm đó tôi
chỉ mới mười bảy tuổi, vì thế tôi chỉ có thể nép mình sau rèm cửa sổ, vừa
nghe anh hát, vừa sợ bố mẹ bị đánh thức.
Họ hát xong, vẫn không chịu rời đi, tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền
đến.
“Gọi cô ấy xuống, gọi cô ấy xuống.”
“Để cô ấy nói rõ ràng.”
Tôi sợ hãi, tim đập loạn như sắp nhảy ra ngoài, sợ họ uống say, ca hát rồi
lại gọi ầm tên tôi, nhưng cũng còn may mắn, họ đi về phía cột điện đập vỡ