Giận dữ trên mặt Trương Tuấn biến mất, cười hì hì đi về phía Thẩm Viễn
Triết, bộ dáng như đang chào hỏi, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền thấy một
tay Trương Tuấn đè nặng bả vai Thẩm Viễn Triết, một tay đấm mạnh vào
bụng Thẩm Viễn Triết, Thẩm Viễn Triết chống lại theo bản năng, nhưng
Trương Tuấn từ nhỏ đã đánh đấm rất khá, cậu ấy sao có thể là đối thủ của
Trương Tuấn. Trương Tuấn đấm hai ba quả đã khiến Thẩm Viễn Triết
nghiêng ngả, trên mặt Thẩm Viễn Triết toàn là máu, Trương Tuấn còn
muốn nhấc chân đá. Miệng anh vẫn tươi cười, nhưng trong mắt vô cùng tàn
nhẫn, vào giây phút đó, tôi sợ không phải Thẩm Viễn Triết đang bị thương,
mà là nếu Trương Tuấn đánh Thẩm Viễn Triết bị thương nặng, thì quỹ đạo
cuộc sống yên bình anh vất vả mới có được này sẽ bị hủy hoại chỉ trong
chốc lát.
Tôi sợ hãi hét lên: “Trương Tuấn! Dừng tay!”
Tiếng hét rõ nét vang vọng trong rạp chiếu phim trống rỗng, Trương
Tuấn dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nghênh ngang mà đi.
Đám Chân công tử trừng mắt kinh bỉ nhìn tôi, rồi cũng đuổi theo Trương
Tuấn.
Tôi không ngừng nói với Thẩm Viễn Triết: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, tớ
đưa cậu đến bệnh viện.”
Thẩm Viễn Triết chống tay vào ghế dựa, lắc lư đứng lên: “Không có gì,
chỉ chảy máu mũi, xước tí da mà thôi, chắc Trương Tuấn hiểu lầm, cậu đi
giải thích với cậu ấy đi.”
Tôi không nói gì, tôi giải thích với anh? Vì sao? Vì tôi không nói với anh
lời nào đã chạy đi xem phim? Anh không phải đại ca xã hội đen, tôi cũng
không phải con chim hoàng yến anh nuôi dưỡng trong lồng.
Buổi tối, tôi nằm trên giường lăn đi lăn lại vẫn không ngủ được, khi thấy
thương tâm, khi thấy buồn bực.