THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 75

rằng, có phải lúc đó sự kiêu hãnh của Trần Kính cũng giống như sự lạnh
lùng của tôi, đều là một loại mặt nạ tự bảo vệ bản thân mình?

Đối với chuyện cậu ấy rời đi, tôi có một chút lưu luyến, nhưng không

mãnh liệt, dù sao Trần Kính và tôi vốn không phải người cùng một thế giới.

Tan học, cậu đeo cặp trên vai, đứng trên bục giảng nhìn xuống một lúc

lâu, trầm mặc nhìn các bạn đang đuổi bắt, đùa nghịch trong lớp học, không
thấy kiêu hãnh trên khuôn mặt cậu, mà chỉ thấy sự thâm trầm trước tuổi.

Trước khi về, cậu ấy nói tạm biệt tôi, tôi tùy ý vẫy vẫy tay.

Tôi đến gần cửa sổ, nhìn thấy cặp sách trên lưng cậu, cậu đang chậm rãi

đi qua vườn trường, vừa đi vừa nhìn xung quanh, có vẻ như còn rất nhiều
lưu luyến. Nam sinh xung quanh đó đều túm năm tụm ba, kề vai sát cánh
bước đi, vóc dáng ai cũng cao hơn cậu, khiến hình ảnh cậu càng nhỏ bé
hơn.

Tôi vội ôm lấy cặp, chạy nhanh xuống tầng, đuổi tới bên cạnh cậu, “Tớ. .

. Tớ cũng về nhà, cùng đi nhé.”

Mắt cậu sáng lên, nhưng vẻ mặt thì lại kiêu hãnh như không có chuyện

gì.

Tôi và cậu chậm rãi ra khỏi trường học, đi đến chỗ không thể không chia

tay, cậu vẫy tay với tôi, “Tạm biệt.” Nói xong, liền chạy vụt đi.

Tôi hướng về phía bóng dáng cậu, vẫy vẫy tay, rồi lại tiếp tục bước đi.

Mỗi người chúng ta đều giống như một hành tinh, khởi đầu là lúc sinh ra,

kết thúc là lúc chết đi, đây là quy luật mà trời cao đã sớm sắp đặt từ lâu, tuy
nhiên, quỹ đạo vận hành khi sinh ra và chết đi lại quyết định bởi nhiều nhân
tố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.