THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 759

“Nếu không tuần sai thi lại, để Trương Tuấn nắm tay Kì Kì chạy từ đầu,

nhưng như vậy sẽ phiền lắm!”

“La Kì Kì mà không được thi đại học, cậu ấy thấy vui, nhà trường cũng

không vui đâu!”

“Thầy ơi, thầy nể chúng em đi, chúng em nhất định sẽ mang ơn thầy.”

Thầy thể dục bị mọi người xin mệt mỏi, chấm bút, sửa lại thành tích,

ngoài miệng không nói gì, chỉ đưa thành tích ra trước mắt Trương Tuấn, để
Trương Tuấn nhìn thoáng qua rồi lập tức bước đi.

Con trai lớp tôi còn định chạy đến văn phòng xin thầy, Trương Tuấn nói:

“Qua rồi.”

Đám con trai nhảy dựng lên hoan hô, Mã Lực vui đùa với tôi và Trương

Tuấn: “Từ khi hai cậu nắm tay nhau chạy, sân thể dục lại có gấp đôi người
xem, các cậu cũng cận thận đấy, chủ nhiệm lớp có thể tìm các cậu nói
chuyện.”

Tôi vụng trộm nhìn Trương Tuấn, Trương Tuấn lại không nhìn tôi lấy

một cái, nhấc chân bước đi.

Tôi ngẩn ngơ, vội chạy theo anh. Anh không để ý tới tôi, tôi nhẹ giọng

cầu xin: “Anh nói chuyện với em một chút.”

Tôi càng nói, anh càng lạnh lùng nghiêm mặt, một câu không nói. Tôi

cũng không nói được nữa, nhưng lại không chịu buông tha, chỉ có thể chạy
bước nhỏ sát theo anh.

Tôi theo anh một đường, anh một đường không để ý đến tôi.

Tôi vẫn theo anh lên tầng, anh sắp đi vào phòng học, tôi túm lấy góc áo

của anh, anh bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu nhìn tôi, tựa như đang đợi tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.