THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 758

Chạy xong vòng thứ nhất, thầy giáo nhìn đồng hồ bấm giây lắc đầu: “Hai

phút ba mươi giây.”

Con trai lớp tôi lo lắng nóng nảy, đám Dương Quân và Mã Lực đều cười

giễu: “La Kì Kì, sao cậu chạy ‘tốc độ’ thế nhỉ?”

Đang lúc tôi gian nan đấu tranh với vòng hai, Trương Tuấn đột nhiên

chạy tới bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy về phía trước. Bàn tay
anh mạnh mẽ cường tráng, tôi thấy mình như hết hơi, thở phì phò, nhưng
tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đám con trai lớp tôi reo hò, từ “La Kì Kì, cố lên”, biến thành “Trương

Tuấn, cố lên! Trương Tuấn, cố lên!”

Tất cả tiếng ồn ào huyên náo trên sân thể dục đều biến mất, tôi nghĩ mình

đang bay trong gió, trước mắt cái gì cũng mờ ảo, nhớ tới rất nhiều năm
trước, vào ngày mưa gió mù mịt, mưa đá đầy trời, anh nắm tay tôi chạy, và
cũng mang đi cả trái tim tôi.

Nhiều ngày, nhiều năm qua đi, chua xót nhiều hơn, ngọt lành chỉ còn một

chút, nếu lại có một lần nữa, tôi có bằng lòng hay không? Có phải tôi
không nên để anh nắm lấy tay mình?

Đến khi phát hiện Trương Tuấn kéo tôi dừng lại, tôi đã mơ hồ chạy đến

điểm cuối.

Giáo viên thể dục không nói chúng tôi vi phạm quy tắc, làm như không

phát hiện ra điều gì, bấm đồng hồ, tiếc nuối nói: “Tổng cộng bốn phút hai
mươi giây, không thể đạt tiêu chuẩn.”

Con trai lớp tôi đều vây quanh thầy giáo xin cho tôi: “Thầy ơi, cho bạn

ấy qua đi ạ, chúng ta nhân đôi thành tích của vòng hai lên, vòng đầu không
tính.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.