THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 797

đá tìm được xuống sông, vừa ném đá, vừa nói với chính mình, tuyệt đối
không được thích em nữa.”

Hình ảnh trong quá khứ chợt hiện lên trong đầu, rõ ràng giống như chỉ

vừa xảy ra ngày hôm qua, nhưng thoáng cái mà đã hơn ba năm rồi.

Tôi cười khổ mà nói: “Tối hôm đó, em ngồi ngay dưới chân cầu.”

“Sao?” Anh không hiểu được.

“Vào buổi tối anh ném đá đó, em ngồi ở chỗ kia nhìn anh, sau khi anh rời

đi, em mới về nhà, vì về muộn quá nên bị bố mắng cho một trận.” Tôi chỉ
vào chỗ tối dưới chân cầu, chính là chỗ mà tôi đã ngồi.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, biểu tình trên mặt như buồn lại như vui, rất lạ,

chắc tôi cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, từ chân cầu đến trên cầu, chúng
tôi dùng hàng trăm ngày mới đi đến được.

Anh cúi đầu nhìn nước sông nói: “Anh vẫn nghĩ em rất ghét anh. Nhưng

sau đó em lại giúp anh giấu súng, anh nghĩ không phải với ai em cũng làm
giúp việc đó, lúc em không chịu trả súng lại cho anh, ngoài mặt anh sốt
ruột, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, cảm thấy em có vẻ quan tâm đến
anh, nếu không cũng sẽ không đi nghiên cứu mấy điều lệ pháp luật về tàng
trữ súng ống. Rồi em lại chĩa súng hỏi anh mấy câu, anh đã nghĩ, có phải
em thích anh một chút không, có điều em và Hứa Tiểu Ba luôn ở cùng
nhau, anh cũng dựa vào súng để hỏi em, em nói em không thích Hứa Tiểu
Ba, anh vô cùng mừng rỡ. Sau đấy, anh bị nhốt vào cục công an tra hỏi,
những lúc đặc biệt khó khăn, anh luôn nghĩ đến em, cảm thấy lòng mình
vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc.”

Khi ấy, người khổ sở không chỉ có anh, tôi thấp giọng nói: “Mỗi lần nhìn

thấy anh ở bên người khác, em lại vô cùng khó chịu. Ngày đó em khiêu vũ
với Tiểu Ba đã mặc váy đỏ, chính là vì anh… cô gái đó luôn mặc váy màu
đỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.