THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 885

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Trương Tuấn âm thầm

đi theo Kì Kì, lúc đầu anh còn nghĩ Kì Kì đắc tội với Trương Tuấn, nhưng
mấy ngày liền, anh đều vào rừng chờ Kì Kì, mới biết không phải vậy,
Trương Tuấn đang đưa Kì Kì về nhà.

Anh và Trương Tuấn đều rất cẩn thận, nhưng không biết vì sao Kì Kì lại

phát hiện được có điều khác thường, làm bộ trấn định kêu to: “Tiểu Ba, anh
ra ngoài đi, em đã nhìn thấy anh rồi.”

Anh không nhịn được cười rộ lên, sau khi lại cảm thấy chua xót, Kì Kì

vẫn không hiểu, cô và anh đã không còn là người một nhà nữa, hơn nữa
—— vĩnh viễn cũng không thể là người một nhà!

Vào lúc ấy, có ba người đang đau khổ.

Vẻ mặt Kì Kì khó nén nỗi thương tâm, vừa đi vừa không cam lòng nhìn

xung quanh: “Tiểu Ba, Tiểu Ba, anh đi ra đi!”

Rốt cuộc, cô cũng từ bỏ, như đột nhiên mất đi tất cả tinh thần, khoá lưng,

rụt đầu, chậm rãi bước đi.

Trương Tuấn nấp trong rừng cây, dựa lưng vào thân cây to, hai tay cắm

trong túi quần, ngửa đầu nhìn chằm chằm ngọn cây, vẫn không nhúc nhích.

Biết Kì Kì đã biến mất ở ngã rẽ, Trương Tuấn vẫn duy trì tư thế đó, ngay

cả Tiểu Ba cũng có thể cảm nhận được nỗi đau buồn và cô đơn trong lòng
cậu, giữa sự kinh ngạc, Tiểu Ba bắt đầu hiểu được tâm tư của cậu, cậu trai
này có một đôi mắt tinh anh, có thể nhìn ra cái tốt ẩn trong con người Kì
Kì.

Tiểu Ba nhìn Trương Tuấn, có chút hâm mộ cậu.

Trong vòng luẩn quẩn ấy, thật dễ dàng sa đọa, để sống lại là rất gian khó,

vậy mà cậu thiếu niên này lại may mắn đến cỡ nào, mới có thể có cơ hội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.