THỜI THƠ NGÂY - Trang 169

PHẦN 2

CHƯƠNG 19

Ngày hôm đó thật mát mẻ, với một cơn gió xuân mạnh mẽ chứa đầy bụi.
Tất cả những phụ nữ lớn tuổi của hai gia đình đã cởi bỏ những chiếc áo
lông chồn bạc màu và khăn lông chồn màu vàng, và mùi long não từ những
hàng băng ghế phía trước trong nhà thờ hầu như làm át đi hương vị mùa
xuân thoang thoảng của những bông huệ tây chất đống trên bệ thờ.

Newland Archer, theo dấu hiệu của người trông nom nhà thờ, đã ra khỏi

phòng thay đồ và ngồi với phù rể trên bậc thềm ở thánh đường của nhà thờ
Grace.

Dấu hiệu đó có ý nghĩa rằng cỗ xe độc mã chở cô dâu và cha cô đã xuất

hiện. Nhưng chắc chắn vẫn còn một khoảng thời gian đáng kể để điều
chỉnh và trao đổi trong sảnh, nơi những phù dâu đã sẵn sàng bay lượn như
một đám hoa trong lễ Phục sinh. Trong suốt khoảng thời gian không thể
tránh khỏi này, chú rể, để chứng minh cho sự háo hức của mình, buộc phải
tự phô bày một mình trước cái nhìn của đám đông tụ tập. Archer đã cam
chịu trải qua nghi lễ này cũng như tất cả những thứ đã biến đám cưới ở
New York vào thế kỷ XIX thành một nghi lễ mà có vẻ thuộc về thuở ban
đầu của lịch sử. Mọi thứ đều dễ dàng ngang nhau - hoặc vất vả ngang nhau,
tùy theo người ta đánh giá - trên con đường mà anh chấp nhận bước đi, anh
đã ngoan ngoãn phục tùng những mệnh lệnh bối rối của người phù rể cũng
như những chú rể khác đã tuân theo anh, trong những ngày anh hướng dẫn
họ qua cái mê cung tương tự.

Cho đến nay, anh khá chắc chắn về việc đã hoàn thành những nghĩa vụ

của mình. Tám bó hoa tử đinh hương trắng và hoa lan chuông của các cô
phù dâu đã được gửi đến đúng giờ, cũng như những khuy tay áo màu vàng
và sapphire của tám phù rể và cái nơ cổ màu mắt mèo của người phù rể.
Archer đã ngồi suốt đến nửa đêm để cố gắng thay đổi cách diễn đạt lời cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.