THÔN QUÊ LIỆT TRUYỆN - Trang 35

Từ ngày Đĩ Chu nuôi đàn vịt siêu trứng và học được bí quyết ấp vịt bằng

đèn điện, vợ y sinh ra thói tham công tiếc việc, sáng nào cũng dậy từ trước
đài thể dục, mò mẫm ra chuồng vịt nhặt bằng hết số trứng vịt đẻ trước lúc
trời sáng. Đàn vịt bốn trăm con, trung bình mỗi sáng nhặt ba trăm quả
trứng. Đến lười như hủi cũng phải ham. Cái thứ trứng vịt thật lạ, cứ như tụ
chúng phát ra ánh sáng, cái thứu ánh sáng của đèn nêông, mờ và lạnh
nhưng lại có sức hút ma quái của kim tiền.

Đang định nạp mồi thuốc thứ hai thì có tiếng chân thình thịch như ma

đuổi ngoài ngõ. Rồi vợ Đĩ Chu hớt hải bước vào sân, tay ôm trước bụng
một cái bọc gì có vẻ nằng nặng.

- Quang thúng đâu? Tưởng mẹ mày đi thu trứng?
Chị Đĩ Chu đến bên chồng, mặt cắt không còn giọt máu, giọng líu lại

như có ai rút lưỡi.

- Thầy nó ra chỗ ông Đông Đống mà xem… Tôi lấy được mấy thứ này…
Từ bọc khăn voan màu hoa, bỗng xổ ra ba hộp sữa Ông Thọ và một cân

đường kính trắng, khiến Đĩ Chu tròn xoe mắt.

- Ai cho? Thằng nào? Đổi gánh trứng vịt để lấy thứ này phải không?
Những câu hỏi dồn dập của Đĩ Chu , càng làm cho vợ y líu lưỡi. Mãi sau

chị mới nói được:

- Vừa ra đến chuồng vịt, chưa kịp thu trứng thì tôi bỗng nghe thấy tiếng

trẻ con khóc ở chỗ ông Đông Đống. Tự nhiên tóc tai tôi dựng cả lên. Hay là
ma? Tôi đánh thức thằng Quốc, bảo nó nhặt trứng rồi đánh bạo ra chỗ có
tiếng khóc. Trời ơi, thì ra một đứa trẻ còn đỏ hỏn nằm trong bọc. Chắc của
một cô ả nào đẻ trộm rồi vứt ra đây. Tôi lại gần định bế đứa bé, nhưng
không biết lú lẫn thế nào lại ôm gói đường sữa này về nhà.

- Đồ ngu - Đĩ Chu bỗng gầm lên - Đứa bé có còn đấy không?
Bàn tay hộ pháp của Đĩ Chu giơ lên, muốn vả vào cái mạt tham lam, ngu

đần, mất hết tính người của vợ. Nhưng rồi y kìm lại được. Thuận chân, y đá
veo hộp sữa, như một phát đạn, bắn tòm xuống ao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.