THƯ KIẾM GIANG HỒ - Trang 136

không đến nỗi ghen tương đâu!
Chàng không hề có ý nghĩ ấy mà rất bất mãn về hành vi của Thiên
Thủ Quan Âm, chàng bèn lắc đầu:
- Lão tiền bối đừng đùa cợt, thiên hạ làm gì có lý ấy, tiểu sinh không
dám lãnh giáo đâu!
Bấy giờ chiếc thuyền nhỏ đang lênh đênh giữa dòng sông rộng, đưa
mắt nhìn chung quanh khói sóng mù toả khiến chàng vô cùng xúc cảm, cúi
đầu khẽ ngâm mấy câu tứ tuyệt:
Lạc nhật ngũ hồ du
Yên ba xứ xứ sầu
Phù trầm thiên cổ sự
Thùy dữ vấn đông lưu?
(Chiều tàn năm xưa hồ nhàn du
Khói xô sóng dậy như ru mối sầu
Thăng trầm cuộc thế biển dâu
Ai người hỏi nước vì đâu xuôi hoài?)
Thiên Sơn Thần Khất nghe chàng ngâm bật cười ha hả:
- Này tiểu tử ngươi ngâm sai rồi, lúc này nơi này mặt trời vừa mới mọc rực
rỡ, nước mây đẹp như tranh, sóng vỗ tráng lệ, vạn tượng hùng hồn chứ có
lạnh lùng "lạc nhật" (mặt trời lặn) ở đâu ra? Nào là "xứ xứ sầu" (nơi nào
cũng buồn). Lão khiếu hoá hỏi ngươi, tuổi trẻ mà đã bi quan như thế có nên
chăng?
Tiếp đó lão phất râu hào hứng:
- Đến đây, đến đây. Chúng ta có duyên gặp nha, lão khiếu hoá sẽ
truyền cho ngươi vài tài vặt để ghi làm kỷ niệm.
Yến Lăng Vân cũng phấn chấn hẳn lên:
- Lão tiền bối dạy phải lắm, đa tạ lão tiền bối.
- Khỏi cần gọi ta là lão tiền bối, ta tự nhận thấy ta đâu đã già.
Rồi đó lão quăng chèo lên thuyền khoanh chân ngồi thẳng, chỉ thấy
thân hình lão hơi ngửa ra sau rồi cúi tới lay động nhè nhẹ liên tiếp, lập tức
chiếc thuyền con theo những thế lay động ấy chạy như bay trên mặt nước
như có thần ma gì đó đẩy nó. Yến Lăng Vân nhìn đến xuất thần lấy làm kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.