THƯ KIẾM GIANG HỒ - Trang 139

- Đồ ác tặc! Quách Liêm Khanh ta có làm quỷ cũng không buông tha
bọn bây.
Đồng thời hai mắt mở to, vừa thấy tình hình hắn vội vàng gượng bò
dậy miệng ú ớ nói:
- Cảm tạ… tạ… nhị vị ân… nhân.
Rõ ràng bên trong nội tình chắc có oan uổng gì đó, Thiên Sơn Thần
Khất trấn an:
- Bất tất phải cảm tạ, mau nói ta nghe ngươi rơi xuống nước vì sao,
hoặc bị người nào hãm hại? Cứ nói ra đi may ra lão hủ có thể giúp ngươi
được chút nào chăng?
Yến Lăng Vân cũng xen vào:
- Khách quan nói đi, nếu thực có oan tình, chúng ta quyết không
khoanh tay nhìn đâu.
Lẽ ra với nhiệt tình tương nghĩa của họ như thế, đối phương phải tức
khắc khẩn câu trợ giúp. Nhưng thật kỳ quái, chỉ thấy người tự xưng là
Quách Liêm Khanh kia nhìn họ một cái, lắc đầu than thở:
- Đa tạ hảo tâm của nhị vị, nhưng đó là cường đồ hung thần ác sát ở
cách đây không xa, cướp chiếc thuyền hàng lớn của tại hạ và đánh tại hạ
hôn mê quăng xuống sông.
Hiển nhiên hắn thấy hai ân nhân này một là lão tẩu râu bạc như cước,
một lại là thư sinh thiếu niên, không thể kháng cự lại cường đạo nên không
nỡ để họ bị liên luỵ.
Lập tức Thiên Sơn Thần Khất quay sang Yến Lăng Vân:
- Tiểu tử, xem ra tặc nhân chưa đi xa, ngươi đẩy thuyền, còn lão chèo
phụ, chúng ta đuổi theo mau!
Bấy giờ hai bờ sông sương mù dày đặc chưa tan hết nên trên sông
vắng lặng chưa có thuyền câu nào qua lại. Chiếc thuyền nhỏ được hai
người hợp lực phóng như bay trên mặt nước. Trong khoảng khắc quả nhiên
nhìn thấy từ xa hai cột buồm giương lên nền trời chạy chầm chậm đằng
trước. Quách Liêm Khanh vừa nhìn thấy đã nhận ra đó chính là đại thuyền
của mình liền nói:
- Nhị vị ân nhân, đó chính là tài sản của tại hạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.