bước về phía trước, chỉ hơn mười dặm mà so với hơn trăm dặm ở nơi khác
còn làm cho người ta khó vượt qua hơn.
Vốn tăng tốc là để truy kích về phía nước Sở, chặn đứng đường lui của
Tề Chi Khiêm, nhưng hiện tại việc này đã ngoài tầm với. Thế mà lúc này tự
nhiên lại truyền đến tin tức, Sở Hình Thiên cũng biến mất không thấy tung
tích, hai tin tức quan trọng này lại đến cùng một lúc, quả thực làm cho
người ta phải kinh hãi.
“Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Sắc mặt Mặc Ly cực kỳ khó coi,
nhìn Độc Cô Tuyệt hỏi.
Đáy mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, nhìn chằm chằm
vào khung cảnh đổ nát phía trước, trầm mặc thật lâu rồi lạnh lùng nói:
“Cơm nên nhai kỹ từng miếng một.”
Câu trả lời không hề liên quan đến nhau, nhưng ở bên cạnh đám người
Vân Khinh nghe thấy đều hiểu.
Một lần không ăn hết được nồi cơm to bự này, nếu một lần không thể
nuốt hết được, vậy thì chỉ có cách ăn từng muỗng một thôi.
“Truyền lệnh xuống, đóng vững đánh chắc, nhất định phải đuổi bắt toàn
diện”. Lời nói hùng hồn vang lên trong khung cảnh đổ nát hoang tàn, lạnh
lùng như băng mà cứng rắn như sắt.
Thánh Thiên Vực khẽ gật đầu.
Tề không nhỏ bé như Hàn hay Ngụy, cho dù Tề Chi Khiêm đã bỏ rơi đất
nước y, thì đất nước này vẫn còn thế lực có thể phản kháng.
Bay giờ tuy Tề Chi Khiêm đã lãnh binh rời đi, nhưng nếu như bọn họ
không giải quyết triệt để thế lực phản kháng còn tồn tại ở bên trong, mà chỉ
chiếm lĩnh vùng đất này để lấy đường đi, thì đến lúc bọn họ xuất binh tới
Sở, thế lực phản kháng to lớn ẩn núp ở Tề vùng dậy, mà Tề Sở giáp nhau,
tới lúc đó, chắc chắn là không còn đường tiến lui.
Cho nên, nhất định phải ổn định tình hình bên trong nước Tề, đặc biệt là
trong tình huống Tề Chi Khiêm còn chưa chết. Thiên hạ này chẳng mấy
người biết việc phóng hỏa thiêu đốt kinh đô nước Tề là do Tề Chi Khiêm
làm, nhưng người người đều biết rõ y là thái tử của nước Tề. Đối mặt với