THÚ PHI - Trang 1897

“Giết!” Mười vạn binh mã vẫn đứng yên ở những gò cao phía dưới, lập

tức thét to một tiếng, binh khí tuốt ra khỏi vỏ, thiết kỵ tung bay, hướng tới
binh lính Sở quân đang bị vây khốn mà vẫn cố sức liều chết xông ra ngoài
kia.

Phía Nam có Độc Cô Tuyệt, phía bắc có Mặc Vũ, phía tây có Mặc Chi

và Mặc Lâm, phía đông có Vân Khinh, bốn bề đều bị vây kín, dần dần khép
chặt lại.

Ngựa hí, người thét gào, trời đất toàn là một màu đỏ.
“Bệ hạ đi mau, đi mau.” Thiết Báo dẫn theo Hoàng tuyền thiết vệ, liều

mạng chém giết mở một con đường máu, lúc này quay về phía Sở Hình
Thiên quát lớn.

“Bệ hạ, đi mau, bây giờ xông ra còn có một đường hy vọng.”
“Nhanh đi.” Vô số thanh âm vang lên ở bên tai Sở Hình Thiên, muốn

toàn vẹn trở ra đã không còn khả năng nữa, lúc này chỉ có thể đi được bao
nhiêu thì tính bấy nhiêu mà thôi. Hiện tại vị trí của Vân Khinh còn ở khá
xa, còn có thể phá vây mà xông ra, nếu như Vân Khinh kéo đến khép kín
vòng vây thì bọn họ cho dù có lên trời cũng không còn đường thoát.

Đôi mắt đỏ ngầu như muốn phun máu, Sở Hình Thiên hít thật sâu một

hơi rồi nhấc mình ngồi xuống tuấn mã, quay đầu thét lớn: “Cùng quả nhân
xông ra ngoài.”

Chỉ cần một nhóm người có thể xông ra ngoài, chỉ cần y vẫn sống thì

cho dù quốc đô có bị hạ, thì y vẫn phải sống chết cùng quốc đô của mình.

Mạnh mẽ, vang dội và nhanh như chớp, Sở Hình Thiên mang theo binh

lính tinh nhuệ hướng về phía vòng vây còn chưa được khép kín lại ở
phương hướng của Vân Khinh phóng đi.

Vạn thú lao đến, tiếng đàn và tiếng sáo hòa quyện vào nhau.
“Mau, bệ hạ, đi mau.” Nhìn thấy Vân Khinh đã chỉ huy vạn thú đến nơi

và đang nhanh chóng chặn lại lỗ hổng duy nhất, Thiết Báo gấp rút lo lắng
đến đỏ cả mắt.

Nhanh như sao xẹt, như một mũi tên rời khỏi dây cung sắc bén mà

cuồng liệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.