THÚ PHI - Trang 1901

một người nào dám có tư tưởng không an phận.

“Tốt, nếu không có ai thì lập tức cùng ai gia đi.” Lễ bào vung lên, Hoa

Dương thái hậu dẫn đầu nhanh chóng bước ra ngoài điện. Gió xuân se lạnh
như một cơn gió bấc.

Ngẩng cao đầu bước về phía trước, Hoa Dương thái hậu mang theo đám

người của vương tộc nước Sở, nhanh chóng bước về tầng cao nhất trong Sở
vương cung. Ven đường, vô số cung nhân cung kính hướng mặt về phía
cung điện. Mùi cỏ cây, hoa đèn hòa lẫn cùng với mùi rượu và dầu hỏa,
nhưng mùi hương nồng đậm nhất, tràn ngập khắp cả Sở Vương cung lại là
mùi trầm hương.

Lầu Lãm Tước, là nơi cao nhất của Sở vương cung, là đình đài để cho

Sở vương ngắm sao, ngày thường chỉ duy nhất một người là Sở vương độc
hưởng, thế mà nay tất cả vương tộc nước Sở đều có thể nhìn thấy, cũng chỉ
trong khoảnh khắc này.

Chiếc cầu thang uốn lượn lên phía trên, hơn một ngàn người thuộc

vương tộc nước Sở đứng sừng sững trên lầu Lãm Tước, đưa mắt nhìn
xuống, cảnh vật khắp bốn phương thu hết vào tầm mắt, toàn bộ khung cảnh
của Sở vương cung, thậm chí còn có thể nhìn được toàn cảnh của Tuấn
thành.

Mà lúc này, trên các nẻo đường lớn của Tuấn thành đã không còn cảnh

tượng náo nhiệt, kẻ đến người đi đông đúc ồn ào nữa, mà chỉ còn quân đội
sâm nghiêm tiến vào Tuấn thành. Binh sĩ đông nghịt tràn ngập ở từng ngõ
nhỏ, mỗi tiệm trà trong Tuấn thành, bên ngoài vương cung, quân đội Tần đã
bao vây toàn bộ vương cung nước Sở, từ từ tiến vào.

Sở quốc, đã thực sự diệt vong.
“Đốt lửa.” Tiếng thét lạnh lùng theo gió bay lên, thẳng hướng về phía

chân trời.

Bộ lễ phục màu đỏ nhẹ nhàng bay trong gió xuân, trên mặt Hoa Dương

thái hậu không hề có một chút cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn tất cả trước
mắt, mệnh lệnh không có một chút e ngại lẫn bi thương, chỉ có kiên quyết
và ngạo nghễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.