THÚ PHI - Trang 248

Vân Khinh thấy vậy, trong lòng không khỏi ảo não. Cô thấy Độc Cô

Tuyệt đang chuẩn bị lao được ra khỏi vòng vây, vậy thì có thể… thử một
lần xem sao. Nếu được thì dĩ nhiên là rất tốt, mà nếu không được, ít nhất
coi như cô đã cố hết sức rồi. Vừa nghĩ như vậy, Vân Khinh vừa lấy cây cổ
cầm trong người ra, mười ngón măng thon múa lượn, tiếng đàn du dương
êm dịu trầm bổng nhanh chóng lan tỏa ra khắp không gian.

Tiếng rít gào vẫn như cũ, vẻ hung ác vẫn như cũ. Khúc ‘Thanh tân chú’

không có tác dụng, bầy thú hoang vẫn điên cuồng như trước.

Vân Khinh cũng không hoảng hốt, mười ngón tay vẫn từ tốn gảy đàn,

tâm trí cũng dần dẫn bình lặng trở lại. Động vật vốn vô cùng nhạy cảm, nếu
bản thân cô còn không thể bình tĩnh, dịu dàng hòa nhã, tiếng đàn vang lên
cũng sẽ hoàn toàn không có tác dụng trấn an.

Lòng cô từ tốn an tĩnh lại, tiếng đàn yên ả thanh nhã từ tốn vang xa,

phiêu lãng trong không gian, như đang tỉ tê, như đang thủ thỉ nhẹ nhàng
bằng lời, dịu dàng không gì sánh kịp, thân thiết không gì sánh kịp. Không
hề có nhạc điệu, cũng không hề có giai điệu rõ ràng, càng không phải khúc
Thanh tân chú. Đây là một khúc đàn chưa từng ai nghe thấy. Đây, chính là
tiếng lòng của Vân Khinh, tiếng đàn phát ra từ trái tim của cô. Trong lòng
an tĩnh, tiếng đàn cũng sẽ an tĩnh. Trong lòng hiền hòa, tiếng đàn cũng hiển
hiện ra sự hiền hòa vô hạn. Tiếng đàn, cũng chính là cảnh giới của tâm linh
cô.

Chỉ thoáng chốc, tiếng đàn trong veo tinh khiết như nước, linh hoạt kỳ

ảo, ấm áp dịu dàng như thể có thể gột rửa linh hồn con người vang vọng
không dứt giữa mảnh đất trời bao la.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.