THÚ PHI - Trang 276

tới.

Một dáng người tối đen đứng dưới tán cây hoa quế, chỉ để lộ một đôi

mắt sáng quắc đang chăm chú đánh giá Vân Khinh từ đầu tới chân. Khi
thấy Vân Khinh nhìn mình, kẻ đó thấp giọng nói. “Cô không sợ tôi giết
cô.”

Trên mặt Vân Khinh, vẻ kinh hãi hoàn toàn bị giấu kín, cô chỉ lạnh lùng

nhìn chăm chú kẻ áo đen kia. Người này có thể lọt vào đây dễ dàng không
một tiếng động, giết người không một tiếng động, đương nhiên võ công sẽ
cao tới mức khó lường. Nếu muốn giết cô, kẻ đó hẳn đã giết từ lâu, không
cần chờ tới giờ.

Hắc y nhân thấy Vân Khinh không nói gì mà chỉ nhìn mình lạnh nhạt và

trấn tĩnh, lập tức thấp giọng cười khẽ rồi thốt bằng giọng trầm khàn.
“Không hổ là người của gia tộc Phi Linh chúng ta.”

Vân Khinh không nhịn được cau mày. Gia tộc Phi Linh? Cô là người gia

tộc Phi Linh hồi nào? Không lẽ kẻ trước mặt…

“Âm phù chính là một cách thể hiện âm nhạc. Âm nhạc chân chính là

âm thanh của tâm hồn. Trong lòng muốn ấm áp, tiếng đàn gảy ra sẽ ấm áp.
Trong lòng có sát khí, âm nhạc do đó cũng có thể giết người. Đó là bài học
vỡ lòng của gia tộc chúng ta.” Kẻ áo đen khi thấy Vân Khinh nhíu chặt đôi
lông mày, bỗng ép giọng thật nhỏ mà nói, vừa nói vừa nhìn chăm chú vào
đôi mắt cô.

Vân Khinh vừa nghe lập tức giật mình. Đấy là điều năm đó bà bà từng

dạy cô mà, khi bà bắt đầu dạy âm công cho cô đã từng dạy như thế. Nếu
vậy, không lẽ bà bà là người của gia tộc Phi Linh? Trong phút chốc, cảm
giác thân thiết và kích động nảy sinh trong lòng, cô bật thốt. “Bà bà có
khỏe không?”

Đôi mắt kẻ áo đen kia bỗng lóe lên, y trầm giọng thốt. “Không tốt lắm.

Muốn biết rõ thì đi theo ta.” Vừa nói thân hình y vừa nhoáng vụt lên định
tóm lấy vai Vân Khinh mang cô đi.

Vân Khinh thấy vậy, đôi chân khẽ động, nhẹ nhàng lùi về phía sau tránh

khỏi cái chộp đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.