THÚ PHI - Trang 316

THÚ PHI

THÚ PHI

Chu Ngọc

Chu Ngọc

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 56

Chương 56

Vừa Ý

Vừa Ý

> Phi Lâm nghe thấy thế, duỗi tay khoác qua vai cậu thiếu niên mặt lạnh

tít mắt cười. “Vẫn là Tiểu Hữu hiểu ta rõ nhất.” Cậu thiếu niên kia lập tức
trừng mắt nhìn Phi Lâm, môi mím lại. Cậu nhóc có gương mặt vui vẻ hài
hước bên cạnh thấy vậy nheo mắt cười.

Vân Khinh thấy vẻ mặt ba người này vô cùng ung dung tự tại, trong

sáng chính trực vô cùng. Cô thoáng đưa mắt nhìn sang Độc Cô Tuyệt đứng
cạnh, rồi quét mắt nhìn về phía Ngô trưởng lão đang nằm hôn mê trên đất.

Độc Cô Tuyệt trao đổi một ánh mắt với Vân Khinh, dĩ nhiên hiểu được

cô đang nghĩ giống như mình. Gã tên Phi Lâm này, trước là ban ơn, sau là
giết người, thủ đoạn khó dò, không phải kẻ đại gian ắt là người đại trung,
không thể dễ dàng tin tưởng. Ban đầu hắn thấy Vân Khinh tỏ ra biết ơn với
gã còn tưởng Vân Khinh mắc lừa, giờ thấy được cô cũng đã tự có sự cân
nhắc của mình, hắn không khỏi cười thầm hài lòng. Thận trọng nhường ấy
thông minh nhường ấy, mới là Vân Khinh mà hắn thích.

“Đám người này dám phóng hỏa đốt chỗ ở của công tử, có chết cũng

chẳng tiếc.” Thiếu niên có gương mặt vui vẻ thấy Vân Khinh nhìn đám
người áo đen nằm la liệt trên đất, lập tức giơ chân đá văng một xác chết,
giận dữ thốt lên.

“Ờ, không phải họ tự xưng là người của gia tộc Phi Linh sao?” Độc Cô

Tuyệt cười khẩy lạnh lùng rồi cất tiếng.

Phi Lâm đứng giữa hai thiếu niên vừa nghe bèn đưa tay lên sờ cằm, nét

mặt lộ rõ vẻ à-ra-thế, rồi anh ta quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân
Khinh cười với vẻ giễu cợt. “Ta cứ nghĩ mãi không hiểu Dực Vương đương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.