Vân Khinh thấy thế cũng chẳng nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu ngắm trời
xanh mây trắng và dựa vào thân cây. Một tay cô bị gã đàn ông đang bất tỉnh
kia giữ chặt, chỉ có thể để trên người hắn, tay còn lại đặt hờ trên cây cổ cầm
bảy dây vẫn mang theo.
“Cô nương là nhạc công?” Thư sinh kia ngồi một bên thấy vậy liền mỉm
cười nhìn Vân Khinh hỏi. Tuy mặt anh ta dính máu không ít, nhưng vẫn
không giảm đi tướng mạo thanh tú chút nào.
Vân Khinh cúi đầu nhìn sang anh ta, chỉ cười nhạt. “Ta thích đàn.”
Thư sinh ừ một tiếng rồi nói. “Tại hạ Sở Vân, hai người kia cao hơn là
Mặc Ly, thấp chút là Mặc Ngân. Dám xin thỉnh giáo quý danh của cô
nương!”
Vân Khinh cũng chẳng câu nệ gì. “Vân Khinh.”
Kiểu trò chuyện bèo nước gặp nhau thế này, thật ra chỉ để giết thời gian
giảm căng thẳng không khí là chính, ai thèm quan tâm có thật hay không.
Thế nên cũng chẳng ai hơi đâu tìm hiểu thật thật giả giả, nên cũng không ai
hỏi sâu thêm thân phận nhau làm gì.
Sở Vân nghe vậy chỉ cười cười, liếc nhìn gã đàn ông đang hôn mê kia
rồi nói. “Cô nương là cao nhân thế ngoại, hẳn sẽ không so đo tính toán với
đám tục nhân chúng tôi. Công tử nhà tôi vô lễ, nên mong Vân cô nương độ
lượng khoan dung người.”
Vân Khinh vừa nghe cũng hiểu được. Lời lẽ anh ta khách sáo, ý tứ cũng
khách sáo không kém, chẳng qua là muốn cô hạ thủ lưu tình, không nên
nhằm vào công tử nhà anh ta trả thù, mà nhanh nhanh giải độc cho hắn. Lập
tức cô mỉm cười. “Chỉ một chốc là tỉnh thôi.”
Cô nào có lòng dạ cố tình chỉnh hắn ta chứ, chỉ là có chút ngứa mắt. Bao
năm hành tẩu giang hồ như vậy, cô đã sớm nuôi dưỡng tính cách người
không phạm ta ta chẳng phạm người rồi. Chuyện hôm nay cũng đã qua rồi,
có gì vượt qua được những gì trong quá khứ của cô đâu. Hắn ta cũng chỉ là
một người xa lạ, không đáng để cô bận lòng.
“Đa tạ Vân cô nương.” Mặc Ngân Mặc Ly hai người lập tức đồng loạt
quay đầu trầm giọng nói với Vân Khinh. Cô cũng chỉ hơi gật đầu, không
nói gì thêm.