lại thêm Vân Khinh phối hợp, Phượng ngâm Tiêu vĩ vừa vang, dù ngươi có
là Hoàng tuyền Thiết vệ đi nữa cũng đành tiễn ngươi về dưới suối vàng.
Vân Khinh càng lúc càng sử dụng thành thạo Phượng ngâm Tiêu vĩ, Độc
Cô Tuyệt thì độ ngang tàng bá đạo không suy giảm, dọc đường cũng không
thèm lẳng lặng né tránh mà cứ ngang nhiên xông tới, gặp một giết một, gặp
mười giết mười. Có điều hai người đi nhanh như bay, Hoàng tuyền Thiết vệ
đuổi tới nơi vang lên tiếng đàn, họ đã lại chẳng biết đã bỏ đi đâu, khiến
Thiết Long tức tối đến tái cả mặt.
Hôm xưa Độc Cô Tuyệt một thân một mình, chỉ mang theo ba kẻ gia
thần, lại cả người bị thương mà vẫn thoát khỏi vòng đuổi giết của chúng,
giờ đây lại thêm một ả Vân Khinh lợi hại nhường này, hai người liên thủ
quả thực mạnh mẽ khó ngăn.
Thời gian vùn vụt trôi qua, thoáng chớp mắt trời đã về chiều, lại một
ngày nữa sắp kết thúc.
Hai người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh chém giết mở một đường máu
mà chạy, giờ cũng đã tới sát gần dãy Phỉ Thúy.
“Đằng trước chính là dãy núi Phỉ Thúy, chừng nào vào đó nàng hãy gọi
luôn đám bạn bè của nàng tới.” Quay lưng về phía tà dương, Độc Cô Tuyệt
nhìn những là núi non trập trùng trải dài, giọng nhấn mạnh hai chữ bạn bè,
nét cười như có như không. Có thể gọi bạn xưng bè với bầy thú dữ, e là
cũng chỉ có Vân Khinh làm được.
Chừng nào được muôn thú giúp đỡ, để xem hắn sẽ đòi lại những thiệt
thòi mình phải chịu hai ngày qua ra sao. Độc Cô Tuyệt hắn nào giờ chưa
từng chật vật nhếch nhác thảm hại như thế bao giờ, ngay hiện thời trên
mình cũng chỉ khoác cái khố mỏng, đến manh áo còn không có mà mặc.
Vân Khinh nghe vậy khẽ ừ một tiếng. Hôm đó Phi Lâm dạy cho cô cách
khống chế tâm trí, cô chưa có cơ hội luyện tập. Nhưng chỉ là để gọi đám
bạn bè kia tới hẳn sẽ không thành vấn đề, một khúc Thanh Tân chú là đủ.
Có điều sau đó đuổi chúng nó đi như thế nào e lại có chút phiền phức.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh không còn tỏ vẻ xa cách với mình, tuy
không hiểu lý do cô thay đổi thái độ nhưng như vậy càng tốt, hắn càng