thích. Thế rồi hắn nắm chặt tay Vân Khinh, nhằm hướng một con sông nhỏ
ngăn trước mặt hai người tung mình bay vọt qua.
Phụp, có tiếng vật gì đó bị đâm rất khẽ khàng cơ hồ không nghe thấy
vang lên. Hai người vừa đặt chân xuống đất cùng cảm thấy không ổn,
không cần thốt lời nào đã lập tức xoay người nhảy lên không trung.
Độc Cô Tuyệt biến sắc vung kiếm phạt ngang mặt đất, kiếm khí làm bụi
đất bốc lên mù mịt. Một tiếng leng keng trong trẻo vang lên, có thứ gì đó
màu kim loại nhỏ xíu bị đánh bay đi, hai người lại hạ xuống đất.
“Mau cởi giày ra!” Vừa đặt chân xuống đất, Độc Cô Tuyệt đã tái mặt
quát Vân Khinh.
Vân Khinh nhìn cái thứ nhỏ bé kia bị đánh bay kia, nét mặt cũng hơi
biến sắc. Cô nhanh nhẹn tháo giày và tất trên bàn chân ra, gan bàn chân
trắng như bạch ngọc giờ có một vết thương nhỏ màu đỏ, chỉ trong nháy mắt
đã hóa thành màu đen, có máu đen đang từ từ rỉ ra.
“Chết tiệt thật!” Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy lập tức đặt Vân Khinh ngồi
xuống đất, kiếm sắc trong tay khẽ vung, mũi kiếm khoét miệng vết thương
nhỏ xíu kia. Tay còn lại dùng lực bóp mạnh, máu đen liền phun ra thành
dòng chảy lên bãi cỏ xanh biếc, thấm vào lòng đất, bốc mùi tanh hôi.
“Để ta, chàng mau xem chân chàng thế nào!” Vân Khinh thấy thế vội
đẩy Độc Cô Tuyệt một cái trầm giọng nói.
Độc Cô Tuyệt khẽ liếc Vân Khinh, thấy máu chảy ra từ bàn chân cô đã
không còn màu đen mà đã trở lại màu đỏ cũng tạm buông tay.
Vân Khinh thấy loại độc này bị ép ra đơn giản như thế, xem ra không
quá nghiêm trọng, bèn vươn tay kéo lấy bàn chân trần của Độc Cô Tuyệt
bắt chước hắn nặn máu độc ra. Có điều mũi kiếm rạch một nhát chỉ khiến
vết thương chảy ra vài giọt máu đen rồi ngừng chảy, Vân Khinh gắng sức
bóp mạnh tới thế nào cũng vẫn y nguyên khiến cô không khỏi sửng sốt.
“Không chết được. Đi thôi, hôm nay nhất định phải vào tới dãy Phỉ
Thúy.” Mặt Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không có biểu tình gì, vẫn bình tĩnh
lạnh lùng đáng sợ. Hắn kéo Vân Khinh lên rồi vận công dùng kiếm phong
quét về phía trước mặt, chân cũng cất bước đi tới.