THÚ PHI - Trang 389

khiến khí huyết dâng lên, nên độc chất trong người cũng không phát triển
nhanh như trước.

Đêm càng lúc càng sâu hơn, dãy núi Phỉ Thúy đã ở ngay trước mắt.
Toe toe toe toe… Đúng lúc ấy, bỗng một hồi kèn dài vang lên, vô vàn

ngựa chiến hí dài, âm thanh rầm rộ vang tới trong đêm tối.

Độc Cô Tuyệt lập tức dưng lại. Đó là tiếng kèn của Hoàng tuyền Thiết

vệ, là hiệu lệnh lục soát toàn diện, lại ở cự ly gần như thế.

Cộc cộc cộc cộc, tiếng vó ngựa bịt sắt rộ lên, từ xa tiến lại gần, không

thèm che giấu, không thèm tiếp tục bày bố cạm bẫy cơ quan, dùng toàn lực
bao vây bốn phương tám hướng, đi tắt đón đầu. Đuốc thắp sáng từng hàng
rầm rộ dài ngoằn ngoèo rọi sáng một vùng khiến cả bốn phía rực sáng như
ban ngày, vạn vật hiển hiện rõ rệt.

Độc Cô Tuyệt biến sắc mặt, ngẫm nghĩ nhanh chóng rồi đột ngột tung

người nhảy lên đặt Vân Khinh lên một ngọn cây thật cao.

Tuy giờ đầu óc Vân Khinh đã mơ màng, vì độc dược nọ dù sao cũng có

ảnh hưởng đôi chút, nhưng vừa cảm giác thấy hành động của hắn, cô lập
tức vươn tay túm chặt lấy hắn khẽ hỏi. “Chàng làm gì?”

Độc Cô Tuyệt nắm thật chặt bàn tay cô, ghé môi sát vào tai cô thì thầm.

“Ta đi dụ bọn chúng ra chỗ khác. Nàng ngoan ngoãn nằm đây chờ ta. Ta sẽ
lập tức tới đón nàng.” Dứt lời hắn định rút tay ra.

Vân Khinh không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Độc Cô Tuyệt thấy thế, bổ tới ôm chặt lấy Vân Khinh rồi cúi người hôn

thật mạnh lên môi cô, một nụ hôn nồng nàn đầy chiếm hữu, đầy ngang tàng
bất khuất.

Vân Khinh chỉ khẽ động đậy mà không giãy dụa.
“Yên tâm, trên đời này không ai bắt được ta đâu. Nửa canh giờ nữa nhất

định ta sẽ quay lại đón nàng.” Câu nói đầy ngạo mạn vừa dứt, hắn nở một
nụ cười diễm lệ mị hoặc với cô rồi tung người nhảy xuống gốc cây, lại tung
người vài cái đã đi xa.

Tiếng vó ngựa từ xa đang tiến lại gần bỗng dưng lại dời đi hướng về

phía khác, ngựa phi dồn dập, hẳn chúng đã phát hiện ra Độc Cô Tuyệt.