Một kiếm giáng xuống, chém đứt ngang sắt lạnh, sắt lạnh là báu vật,
nhưng nhuyễn kiếm trong tay hắn lại là báu vật trong báu vật, chỉ thấy máu
tươi bắn ra tung tóe, tên địch cuối cùng hoảng sợ trừng mắt giống như thấy
ma quỷ dưới địa ngục, rồi ngã xuống.
“Vù vù.” Độc Cô Tuyệt thu nhuyễn kiếm đứng giữa dãy hành lang, đưa
lưng về phía cánh cổng, không ngừng thở dốc, tấm lưng thẳng tắp, cao ngất
như một bức tường sắt ấy chưa bao giờ khom lấy một lần, nhưng lúc này,
từ phía sau nhìn lại sao lại cảm thấy tiêu điều đến vậy, lạnh lùng băng giá
đến vậy.
Tĩnh lặng, hoàn toàn tĩnh lặng, Mặc Ngân khép hờ mắt, không thể đang
tâm nhìn Độc Cô Tuyệt kiên cường đứng đó, xoay qua nhìn Thiên Cân
Đính đã kéo xuống, khiến cánh cổng nặng nề kia khép chặt không một khe
hở. Tâm trạng của Vương gia bọn họ lúc này, bọn họ hiểu.
“Vương gia.” Mặc Ngân quay đầu nhìn cánh cổng, trong khoảnh khắc
trợn tròn mắt, không dám tin, vô cùng khiếp sợ thì thào kêu lên.
Độc Cô Tuyệt mắt điếc tai ngơ, năm ngón tay nắm thật chặt nhuyễn
kiếm trong tay, cả người rét lạnh.
“Tuyệt, máu tanh quá.” Bốn chữ nhẹ nhàng thản nhiên, vang lên giữa
không gian tĩnh lặng ấy, rất tao nhã, rất ôn hòa.
Cả người Độc Cô Tuyệt cứng đờ, giọng nói này, giọng nói này, đây là
giọng của Vân Khinh mà.
Đột ngột xoay người lại, mái tóc đen dài cắt vụt qua không khí, trên
khuôn mặt tuyệt mỹ lấm tấm máu đỏ, nhưng chẳng khiến vẻ yêu diễm của
hắn giảm sút một chút nào, ngược lại càng tăng thêm phần lạnh lùng ma
mị.
Đập vào mắt, là một bóng người ngồi nghiêng nghiêng dựa vào cánh
cổng lăng, một khuôn mặt ngay thẳng nhẹ nhàng, đang nhìn hắn cười rất
dịu dàng. Người đó không phải Vân Khinh thì là ai, không phải là người
mà ở giây phút sống chết cận kề hắn đã chấp nhận ly biệt mới vừa rồi thì là
ai?
“Vì sao nàng ở trong này?” Lời nói lạnh như băng, đôi mắt tàn bạo,
trong nháy mắt khuôn mặt lạnh lẽo của hắn trở nên hỗn loạn, lúc này hắn