bên trong, mọi sự đành phải dựa vào y ở ngoài này nghĩ cách, bên trong căn
bản là không có cách nào có thể ra được.
Loại bỏ những gì ngoài khả năng một cách nhanh chóng, Sở Vân với vẻ
mặt kiên quyết lẫn cố chấp nhìn Độc Cô Hành, nói: “Bệ hạ, vi thần muốn
phá lăng.”
Độc Cô Hành lạnh lùng nhìn Sở Vân, trong khoảnh khắc không thể nhìn
ra trên mặt Độc Cô Hành đang có cảm xúc gì.
Tên thị vệ thân cận của Độc Cô Hành, từ phía sau tịnh xá cũng chạy lại
đây, vừa nghe Sở Vân nói như thế không khỏi biến sắc, run giọng nói: “Bệ
hạ, chuyện này … chuyện này không được …”
Sở Vân không để ý tới phản ứng của tên thị vệ kia, bình tĩnh nhìn Độc
Cô Hành. Phá lăng là một việc đại nghịch bất đạo, nếu định tội thì chính là
trọng tội tru di cửu tộc. Nhưng giờ phút này y không thể nghĩ ra được biện
pháp nào khác, hoàng lăng có thể tu kiến, có thể lại lần nữa xây dựng lại. Y
triệu tập toàn bộ binh sĩ của Mặc Chi ra sức đào móc, cho dù hoàng lăng có
chắc chắn cỡ nào cũng sẽ mở ra được một đường thoát. Nhìn chằm chằm
vào Độc Cô Hành, Sở Vân chẳng hề có chút e sợ nào, bên trong là Vương
gia nhà y, tuyệt đối quan trọng hơn so với một tòa hoàng lăng của Tần
vương. Nếu Độc Cô Hành không cho phép thì cũng đừng trách y trở mặt,
quân đội của Mặc Chi chỉ nghe Độc Cô Tuyệt, không nghe Tần vương,
huống chi khi Vân Khinh tiến vào hoàng lăng đã hạ lệnh tất cả binh sĩ nơi
này phải nghe lệnh y, lúc này y đang ở thế mạnh hơn, cho dù Độc Cô Hành
muốn phản đối cũng không được.
Độc Cô Hành quay lại nhìn Sở Vân vốn vẫn đang vô cùng kiên trì nhìn
mình, giơ tay tát Sở Vân một cái thật mạnh, khiến cả người Sở Vân lảo đảo
về phía sau, gầm lên: “Còn không đi mau, chờ cái gì nữa.”
Lại tung một cước đá văng tên thị vệ thân tín, giận dữ gào thét: “Trong
đó là đệ đệ của ta, đệ đệ ruột thịt của ta, tên chó chết nhà ngươi, con mẹ nó
chứ, còn phải quan tâm hoàng lăng chó má gì đó nữa sao, kéo xuống, đánh
chết cho ta.” Trong cơn giận đến cùng cực, ngay cả lời thô tục cũng thốt ra
không hề cân nhắc.