THÚ PHI - Trang 491

chỉ sợ ta còn chưa kịp ra thì Dực vương ngươi đã ra rồi, ta dám để đường
lui sao.” Dứt lời, lại cười thật to.

Mặc Ngân, Mặc Chi, Mặc Ly ba người vừa nghe xong, sắc mặt càng

thêm nặng nề, duy chỉ có Độc Cô Tuyệt ngay cả mí mắt cũng không thèm
động, giống như đã biết từ lâu rồi. Vân Khinh hơi suy tư một chút, cũng đã
hiểu rõ mọi việc. Tu kiến hoàng lăng là chuyện trọng đại cỡ nào, vô số ánh
mắt nhìn chằm chằm, có thể đặt cơ quan trong này đã bản lĩnh lắm rồi, làm
gì còn cơ hội nào để chừa cho mình một đường ra nữa chứ. Không phải
Đinh Danh không nghĩ tới đường để lui, mà là hắn không dám giữ đường
lui.

Độc Cô Tuyệt đã sớm hiểu được điểm này, cho nên……
“Có Dực vương tiếng tăm lừng lẫy chôn cùng tại hạ, tại hạ …”
“Ta không muốn nghe tiếng y nữa.” Lời nói kiêu ngạo của Đinh Danh

còn chưa dứt, Vân Khinh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

Độc Cô Tuyệt vốn không phải là người tính tình tốt đẹp cao thượng gì,

cho dù có là hổ xuống đồng bằng cũng không cho phép chó khinh khi,
huống chi một người luôn luôn đạm mạc như Vân Khinh còn phải chán
ghét đến thế, trong tay hắn không biết từ khi nào đã cầm hòn đá nhỏ, lúc
giọng Vân Khinh vừa hạ xuống, hòn đá đã đột nhiên bắn ra.

“A.” một tiếng hét thảm thiết vang lên, ngay sau đó giọng nói đáng ghét

kia lập tức biến mất, không biết đã bị Độc Cô Tuyệt bắn trúng chỗ nào.

“Trước mặt Bổn vương, không tới phiên ngươi ngạo mạn.” Độc Cô

Tuyệt lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn thốt lên.

Mọi nơi đều tĩnh lặng, giọng nói của Đinh Danh đã không còn truyền

đến.

“Ta không thích ở đây, chúng ta đến chỗ khác đi.” Tại đây mùi máu tươi

tràn ngập khắp hành lang, Vân Khinh nhìn những thi thể không nguyên vẹn
trước mắt, nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy không nói lời nào, ôm Vân Khinh, xoay người

sải bước hướng về phía sâu trong hành lang bước đi, cho dù là phải chết
giữa hoàng lăng này, cũng không thể để những thi thể này làm cho ô nhiễm
bầu không khí của bọn họ.