Xung quanh thật tĩnh lặng, nhưng lại trái ngược với không khí đặc
quánh khiến người ta hít thở khó khăn lúc trước, lúc này ngập tràn cảm giác
ấm áp, dịu dàng.
“Ha ha, ha ha, không thể giết chết Tần vương Độc Cô Hành, nhưng có
thể giam giữ Dực vương Độc Cô Tuyệt, cũng không uổng phí công ta ẩn
núp Tần quốc hơn mười năm.” Trong tĩnh lặng, một tiếng cười điên cuồng
truyền tới.
Mặc Ngân nghe tiếng, hành động đầu tiên là xoay người vung lên một
kiếm, hướng tới nơi phát ra âm thanh sau lưng mình đâm mạnh, đây chính
là giọng của Đinh Danh.
Rắc, một tiếng gãy do sắt chạm vào đá chói tai vang lên, Mặc Ngân đâm
một kiếm thẳng tắp trên tường đá xanh phía sau, cây kiếm không xuyên qua
được tường, gãy làm hai nửa.
Mà Mặc Chi, Mặc Ly bên cạnh cũng phối hợp rất ăn ý, xoay người đánh
ngay, tìm kiếm chỗ Đinh Danh ẩn nấp.
“Đừng lãng phí sức lực.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn lướt qua tường
đá, mặt tường này vốn liền một dãy, trên vách tường có một chiếc lỗ nhỏ,
giọng nói của Đinh Danh đúng là từ nơi đó truyền ra, âm thanh có thể
truyền ra, nhưng người thì không thể chạm vào được.
“Không hổ là Dực vương nổi danh thiên hạ.” Tiếng cười đắc ý của Đinh
Danh lại từ sau tường đá truyền ra.
“Có thể giết ngươi, so với giết Tần vương còn lời hơn nhiều, đây chính
là có tâm trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh …” Xem
ra tâm trạng tên Đinh Danh này rất tốt, lại còn thơ thẩn nữa chứ.
Mặc Ly nghe vậy, nhẹ nhàng di chuyển tới bên người Độc Cô Tuyệt, hạ
thấp giọng nói: “Vương gia, nếu tên Đinh Danh này là kẻ thiết kế cơ quan
trong lăng mộ thì nhất định sẽ có đường ra, chúng ta …”
Độc Cô Tuyệt chỉ lạnh lùng lắc đầu, lời thốt ra rất chắc chắn: “Y không
ra được.”
Độc Cô Tuyệt nói một câu còn không buồn hạ giọng, Đinh Danh nghe
vậy hiểu ngay, vô cùng sảng khoái, cười ha ha: “Dực vương chính là Dực
vương, chúng ta không nghĩ tới có thể trở về, lăng mộ này nếu có mật đạo,