THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 251

Emma quàng hai cánh tay ôm lấy tôi. "Không sao!" Cô nói. "Cậu không

có lựa chọn."

"Nó chưa chết." Tôi thì thầm với cô. "Nhưng nó bị thương. Tớ không

biết nó còn cầm cự được bao lâu. Chúng ta cần rời khỏi đây."

" Thế thì thật hay là tớ đã lấy được thứ này.." Cô nói, dúi một chùm chìa

khóa vào túi áo tôi.

"A." Tôi nói. "Cậu đúng là thiên tài!"

Nhưng khi quay ra để mở khóa xích cho con hồn rỗng, tôi nhận ra mình

bị cánt đường bởi một đám người ai cũng chen lấn muốn tới gần chỗ nó.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn rõ con quái vật, chạm vào nó, nhổ lấy một
nắm lông của nó hay lấy một mẩu đất thấm máu về làm kỷ niệm. Tôi bắt
đầu lách người chen qua, nhưng người ta liên tục chặn tôi lại để bắt tay vào
vỗ lên lưng tôi.

" Thật không thể tin nổi!"

"Cậu may đấy, nhóc."

"Cậu có chắc là không dùng mật thần thánh chứ?"

Trong suốt thời gian đó, tôi không được khẽ lẩm bẩm nhắc nhở con hồn

rỗng nằm im như chết, vì tôi có thể cảm thấy nó bắt đầu cựa quậy, như một
đứa trẻ phải ngồi im quá lâu. Nó đang bất an và đau đớn, vậy là tôi phải rồi
hết sự tập trung còn lại của mình để giữ nó gọi chồm dậy và cắn ngập hàm
thịt của đám người đặc biệt đang bao quanh nó.

Cuối cùng, tôi vừa tới được chỗ sợi xích của con hỗn rỗng rộng và đang

tìm cái khóa thì tay bán mật thần thánh tới gần tôi. Tôi quay lên và thấy cái
mặt nạ gắn râu giả của hắn kề sát chỉ cách mặt tôi vài phân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.