THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 302

Chúng tôi đi tới cửa và quan sát qua khe cửa, chờ đợi trong khi một kẻ

tụt lại sau chạy qua sân, vừa chạy vừa mặc nốt bộ đồng phục lính gác. Khi
đường đi đã an toàn, chúng tôi lao ra ngoài.

Những thứ bị bán vào rơi khắp nơi quanh chúng tôi. Khi đã hết phân,

đội quân mới huy động tức thì của Sharon bắt đầu ném vào những thứ khác
- gạch, rác, xác những con vật nhỏ Tôi nghe thấy một vật bị ném vào tuôn
ra một tràng chửi rủa khi nó rơi bịch xuống đất và nhận ra hình thù méo mó
của một cái đầu trên cầu đang lăn trên mặt đất. Nếu không phải tim tôi đang
đập thình thịch, rất có thể tôi đã cười phá lên.

Chúng tôi băng qua được sân với toà nhà bên phía đối diện. Cánh cửa

nom có vẻ hứa hẹn: nặng nề và bằng kim loại, chắc chắn nó đã được canh
gác nếu như không phải vì tai lính gác bỏ vị trí chạy lên tường pháo đài.
Hiển nhiên ở trong đó phải có thứ gì quan trọng.

Chúng tôi mở cửa và lách vào trong một phòng thí nghiệm nhỏ lát gạch

men trắng sặc mùi hóa chất. Đôi mắt tôi bị thu hút về phía một chiếc tủ
đựng đầy những dụng cụ phẫu thuật khủng khiếp, tất cả đều bằng thép sáng
bóng. Có tiếng rù rù trầm trầm vọng qua tường, tiếng rung khi vận hành của
máy móc, tất cả một thứ âm thanh khác nữa..."

"Cậu có nghe thấy không?" Emma nói, căng người ra nghe ngóng.

Tôi có nghe thấy. Nó được duy trì liên tục và lanh lảnh, nhưng rõ ràng là

tiếng người. Ai đó đang cười.

Chúng tôi nhìn nhau bối rối. Emma đưa ngón tay của Mẹ Bụi cho tôi và

dùng tay thắp một ngọn lửa, đoạn cả hai chúng tôi đều đeo mặt nạ vào.
Chúng tôi nghĩ mình đã sẵn sàng cho bất cứ điều gì, cho dù khi hồi tưởng
lại, đúng là chúng tôi chưa hề được chuẩn bị để sẵn sàng đối diện với chốn
kinh hoàng đang chờ đợi phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.