THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 304

tấm ga để giữ ấm, chúng tôi đặt cậu vào trong một ngăn tủ tường nhỏ, kèm
theo lời hứa sẽ quay lại, tôi hi vọng chúng tôi có thể giữ lời.

Căn Phòng kế tiếp rộng và thoáng như một khu phòng trong bệnh viện.

Có những hơn hai mươi chiếc giường được xích vào tường, và những người
đặc biệt, cả người lớn lẫn trẻ con, bị buộc chặt vào giường. Không ai có vẻ
còn tỉnh táo. Những cây kim và đường ống chạy từ lòng bàn chân họ tới
những cái túi đang đầy dần thứ chất lỏng màu đen.

"Họ đang bị rút dịch." Emma nói, giọng lạc đi. "Linh hồn họ đang bị rút

ra."

Tôi không muốn nhìn vào khuôn mặt họ, nhưng chúng tôi phải nhìn. "Ai

đây, ai đây, các bạn là ai?" Tôi lẩm bẩm trong khi chúng tôi hối hả chạy từ
giường này sang giường khác.

Thật đáng hổ thẹn, nhưng tôi đã hi vọng rằng không ai trong những con

người khốn khổ này là bạn của chúng tôi. Chúng tôi nhận ra được vài
người: Melina, cô gái điều khiển đồ vật từ xa. Cặp anh em trắng bệch, Joel-
và-Peter, bị tách riêng ra để không có nguy cơ tạo ra một tiếng hét hủy hiệt
nữa. Khuôn mặt họ nhắn nhó, các múi cơ căng cứng và nắm tay siết chặt
ngay cả khi ngủ, như thể cả hai đều đang bị những giấc mơ khủng khiếp
giày vò.

"Chúa ơi." Emma nói. " Họ đang cố chống cự."

" Vậy chúng ta hãy giúp họ." Tôi nói, và bước tới cuối giường Melina,

tôi cẩn thận rút cây kim ra khỏi bàn chân cô. Một giọt chất dịch đen nhỏ xíu
rỉ ra từ vết thương. Sau giây lát, khuôn mặt cô dãn ra.

"Xin chào." Một giọng nói cất lên từ đâu đó trong phòng.

Chúng tôi vụt quay lại. Một người đàn ông bị xềng chân đang ngồi trong

góc. Ông ta cuộn tròn người lại và lắc lư, đồng thời có tiếng cười phá lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.