THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 306

Chúng tôi chạy tới chỗ tay cầm, xoay nó, và kéo một cánh cửa lên khỏi

sàn. Một cầu thang kim loại xoáy trôn ốc dẫn xuống bóng tối.

"Làm sao chúng tôi biết ông đang nói thật?" Emma hỏi.

" Các người không thể biết." Người đàn ông nói, và điều đó cũng chẳng

sai.

"Vậy cứ thử nào." Tôi nói. Xét cho cùng, cũng chẳng còn nơi nào khác

để đi, ngoài quay trở ra theo con đường chúng tôi đã đi vào.

Emma trông có vẻ rất đau khổ, ánh mắt cô đi từ cầu thang bên dưới nên

những cái giường ở quanh chúng tôi. Tôi biết cô đang nghĩ gì, song thậm
chí cô còn không yêu cầu điều đó - không có thời gian để đi qua từng chiếc
giường tháo kim cho tất cả mọi người. Chúng tôi cần phải quay trở lại giúp
họ sau. Tôi chỉ hi vọng khi chúng tôi quay trở lại, sẽ mang theo cùng gì đó
nữa.

* * *

Emma hạ mình xuống cầu thang bằng kim loại rồi đi xuống cái hố tối

om dưới sàn. Trước khi đi theo, tôi đưa mắt nhìn người đàn ông điên loạn
và đưa một ngón tay đặt lên môi. Ông ta nhe răng cười và bắt chước cử chỉ
của tôi. Tôi hi vọng ông ta có ý như thế thật. Tôi bắt đầu leo xuống cầu
thang và kéo cánh cửa đậy xuống sau lưng mình.

Emma và tôi đứng sát cạnh nhau ở gần đỉnh cầu thang hẹp xoáy trôn ốc

và nhìn xuống. Phải mất một lát để mắt chúng tôi thích nghi từ căn phòng
sáng trưng phía trên sang hố ngầm gần như không chút ánh sáng nào có
thành lát đá thô ráp này.

Cô nắm lấy cánh tay tôi và thì thầm vào tai tôi.

"Các phòng giam."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.