THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 308

sau tôi. Chúng tôi cùng ngã lăn sàn. Tôi phạm phải sai lầm cố ngăn cản hắn
bán một phát nữa trong khi đồng thời cố dùng cái ngón tay - lúc này nó nằm
sâu trong túi áo phải của tôi - để tấn công hắn. Tôi không có đủ chân tay để
làm cả hai việc, thế là hắn hất tôi ra và đứng dậy. Tôi tin chắc đáng lẽ tôi đã
xong đời lúc ấy nếu hắn không thấy Emma đang lao về phía mình, hai bàn
tay cháy rực, và quay sang bắn cô thay vì tôi.

Hắn siết cò bắn một phát nữa song phát súng luống cuống đi quá cao, và

điều này cho tôi đúng cơ hội tôi cần để lồm cồm bò dậy và tấn công hắn lần
nữa. Tôi ngáng hắn và chúng tôi cùng ngã nhào theo hành lang, lưng hắn
đập mạnh vào chấn song của một phòng giam. Hắn đánh vào mặt tôi - thật
mạnh, bằng khuỷu tay - và tôi lảo đảo ngã xuống. Rồi hắn đưa súng lên để
bắn tôi, và cả Emma lẫn tôi đều không ở đủ gần để ngăn được hắn.

Đột nhiên, một đôi bàn tay mập mạp vươn ra từ trong bóng tối qua các

chấn song, túm lấy tóc gã lính canh. Đầu hắn bị kéo mạnh ra sau và đập vào
làm những chấn song kêu vang lên như chuông.

Gã lính canh mềm nhũn và trượt xuống sàn. Rồi Bronwyn bước tới từ

bên trong phòng giam, áp mặt vào các chấn song, mỉm cười.

"Jacob! Emma!"

Tôi chưa bao giờ vui mừng đến thế khi thấy bất cứ ai khác. Đôi mắt to,

nhân hậu của cô, cái cằm mạnh mẽ của cô, mái tóc nâu xơ xác của cô - đó
chính là Bronwyn! Chúng tôi luồn cánh tay qua các chấn song ôm cô thật
chặt, và cảm thấy xúc động cũng như nhẹ nhõm đến mức chúng tôi bắt đầu
lắp bắp - "Bronwyn, Bronwyn." Emma thảng thốt. "Có thực là cậu đấy
không?"

"Có đúng là cậu không đấy?"

Bronwyn nói. "Tất cả bọn mình đã cầu nguyện và hi vọng, và, phải,

mình đã rất lo rằng lũ xác sống đã bắt được cậu..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.