THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 309

Bronwyn ghì chúng tôi vào các chấn song mạnh tới mức tôi nghĩ có lẽ

tôi sẽ đổ bốp một cái. Các chấn song này dày như gạch và làm bằng thứ vật
liệu nào đó còn cứng hơn cả sắt, và tôi hiểu ra đây là lý do duy nhất khiến
Bronwyn không thể rót ra khỏi phòng giam của cô.

"Khoong... thở được." Emma rên rỉ, Bronwyn liền xin lỗi rồi buông

chúng tôi ra.

Lúc này, khi đã có thể nhìn kỹ Bronwyn, tôi nhận ra một vết bầm trên

má cô và một vết sẫm màu rất có thể là máu ở một bên áo cô. "Chúng đã
làm gì cậu vậy?" Tôi hỏi.

"Chẳng có gì ghê gớm cả." Cô đáp. " cho dù đã có nhiều lời đe dọa."

" Còn những người khác?" Emma nói, lại trở lên hoảng hốt. "Những

người khác đâu?"

"Ở đây!" một giọng nói vọng lại từ phía cuối hành lang. "Đằng này!"

Một giọng khác vang lên.

Và rồi chúng tôi quay lại, thấy khuôn mặt của các bạn mình đang áp sát

vào các chấn song của những phòng giam chạy xuôi theo hành lang. Họ kia:
Horace và Enoch, Hugh và Claire, Olive, đang há hốc miệng nhìn qua các
chấn song về phía chúng tôi từ trên sát trần phòng giam của cô, lưng áp sát
trần phòng - tất cả đều ở đó, tất cả đều đang hít thở và còn sống, ngoại trừ
Fiona đáng thương - cô thiệt mạng khi rơi xuống vách đá ở trại động vật
của cô Wren. Nhưng ngay lúc này chúng tôi không có cái quyền xa xỉ là
thương khóc cho cô.

"Ôi, tạ ơn những loài chim, những loài chim thần kỳ khốn kiếp!" Emma

reo lên, chạy tới cầm tay Olive. "Cậu không thể hình dung ra bọn tớ đã lo
lắng thế nào đâu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.