THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 307

Cô chỉ xuống. Dần dà chúng lờ mờ hiện lên trong tầm mắt: những chấn

song của các phòng giam.

Chúng tôi đi xuống cầu thang. Không gian bên dưới bắt đầu dần hiện ra:

chúng tôi đang ở đầu một hành lang ngầm dài; chạy dọc hai bên là các
phòng giam, và cho dù chúng tôi vẫn chưa thể thấy ai đang bị giam bên
trong, tôi đã có một khoảnh khắc ngập tràn hi vọng. Nó đây rồi. Đây chính
là nơi chúng tôi hi vọng tìm ra.

Thế rồi trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng ủng nện xuống sàn.

Cảm giác căng thẳng lan khắp người tôi. Một gã lính gác đang đi tuần, súng
trường đeo bên vai, súng ngắn đeo bên hông. Hắn vẫn chưa thấy chúng tôi,
nhưng hắn rồi sẽ thấy bất cứ lúc nào. Chúng tôi ở cách cánh cửa phía trên
quá xa để hi vọng chạy thoát theo lối đã xuống, và khoảng cách dưới nền
hầm quá xa để có thể dễ dàng nhảy xuống và chiến đấu với hắn, vì thế
chúng tôi ngồi xổm xuống và thu mình ra sau, hi vọng phần tay vịn mảnh
dẻ của cầu thang của để đủ để che giấu chúng tôi.

Nhưng không thể nào. Chúng tôi gần như ở ngang tầm mắt hắn. Hắn chỉ

còn cách có hai mươi bước chân, rồi mười lăm. Chúng tôi cần phải làm gì
đó.

Vậy là tôi làm.

Tôi đứng dậy và bước xuống cầu thang. Hắn thấy tôi ngay lập tức, tất

nhiên rồi, nhưng trước khi hắn kịp nhìn kỹ tôi bắt đầu nói. "Mày không
nghe thấy báo động sao? Tại sao mày lại không ở ngoài bảo vệ tường pháo
đài?"

Đến khi hắn nhận ra tôi không phải là cấp trên hắn vẫn nhận lại thì tôi đã

xuống tới sàn, và đến khi hắn bắt đầu đưa tay lấy súng thì tôi đã thu hẹp
được nữa khoảng cách giữa chúng tôi, lao thẳng về hắn như một hậu vệ. Tôi
dùng vai huých vào hắn đúng lúc hắn siết cò. Súng nổ vang, phát đạn bắn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.