THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 357

Nếu có ai đó trong chúng tôi muốn bỏ chạy hơn là chiến đấu, những

người đó cũng đều im lặng. Thậm chí cả các Chủ Vòng, những người đã thề
giữ an toàn cho chúng tôi, cũng không tranh luận. Họ biết số phận nào chờ
đợi bất cứ ai trong chúng tôi nếu bị bắt trở lại.

"Cậu phát lệnh tấn công đi."Emma nói.

Tôi nghển cổ nhìn qua tường. Lũ xác sống nhanh chóng lại gần, lúc này

chỉ còn cách chừng ba mươi mét. Song tôi muốn chúng lại gần hơn nữa - đủ
gần để chúng tôi có thể dễ dàng hất văng súng khỏi tay chúng.

Những phát súng vang lên. Một tiếng kêu xé ruột vang lên từ trên cao.

"Olive!" Emma kêu lên. "Chúng đang bắn Olive."

Chúng tôi đã bỏ mặc cô bé tội nghiệp bị treo lơ lửng trên cao. Lũ xác

sống đang ngắm bắn vào cô bé trong khi coi kêu thét lên và quờ quạng tay
chân như một con sao biển. Không còn thời gian để kéo cô xuống, song
chúng tôi không thể cứ thế để mặc cô làm bia tập bắn cho lũ xác sống.

"Cho chúng có thứ gì đó hay hơn để bắn vào." Tôi nói. "Sẵn sàng

chưa?"

Câu trả lời của họ vang lên đồng loạt và quả quyết. Tôi leo lên lưng con

hồn rỗng đang phủ phục của mình. "XÔNG LÊN!" Tôi hét lớn.

Con hồn rỗng bật dậy, suýt nữa hất nhào tôi xuống, rồi lao vụt về phía

trước như một con ngựa đua khi nghe tiếng súng xuất phát. Chúng tôi ùa ra
từ sau bức tường, con hồn rỗng và tôi đi tiên phong, các bạn tôi và các Chủ
Vòng theo sau sát gót. Tôi lớn tiếng hô xung trận, không hẳn để làm lộ xác
sống kinh hoàng mà trước mắt để đè xuống cơn sợ hãi đang trồi lên trong
tôi, và các bạn tôi cũng làm điều tương tự. Lũ xác sống chùn lại, và trong
một khoảnh khắc dường như chúng không thể quyết định nên tiếp tục xông
lên hay dừng lại và bắn vào chúng tôi. Khoảnh khắc ấy đã làm cho con hồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.