THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 401

* * *

Tôi cảm thấy viên đạn chạm vào cơ thể mình gần như trước cả khi nghe

thấy tiếng nổ súng. Cảm giác này giống như bị một nắm tay khổng lồ vô
hình đấm. Đang đứng, tôi bị hất bật ra sau, rồi mọi thứ trở nên mơ hồ. Tôi
đang nhìn lên trần, tầm nhìn của tôi thu dần lại chỉ còn nhỏ nhưng một đinh
ghim. Ai đó đang hét gọi tên tôi. Một phát súng nổ nữa, rồi lại nổ.

Thêm nhiều tiếng kêu nữa.

Tôi mơ hồ ý thức được cơ thể mình đang cảm thấy cực kỳ đau đớn.

Rằng tôi đang chết dần.

Thế rồi Emms và cô Peregrine đang quỳ gối xuống bên tôi, bộ dạng đầy

đau khổ, gọi lớn, còn tên lính canh không thấy đâu. Tôi không thể hiểu
những lời họ nói, như thể hai tai tôi đang chìm dưới nước. Họ đang cố di
chuyển tôi, cầm lấy vai tôi để kéo về phía cửa, song cơ thể tôi đã mềm nhũn
vô lực và nặng trĩu. Thế rồi một tiếng gào như gió lốc vang lên từ phía ao
hồn, và bất chấp cơn đau không chịu nổi, tôi vẫn cố ngoái đầu sang và nhìn.

Caul đang đứng ngập tới bắp chân trong ao, hai cánh tay hắn dang ra,

đầu ngửa ra sau, trong trạng thái bất động trong khi đám hơi bám lấy hắn,
hòa vào hắn. Thứ hơi này chui vào mọi lỗ mở trên khuôn mặt hắn - từng tia
của nó trườn xuống cổ họng hắn, từng cuộn xoắn nhưng dây thừng truyền
nên chui vào mũi hắn, những đám mây hơi tụ sát trên mắt vào vào tai hắn.
Thế rồi, chỉ trong vài giây, thứ hơi tan biến, thứ ánh sáng xanh đã sáng rực
khắp căn phòng dịu xuống chỉ còn nửa cường độ, như thể Caul đã hút mất
sức mạnh của nó.

Tôi có thể nghe thấy cô Peregrine la lớn. Emma nhặt một khẩu súng của

đám lính canh lên và xả hết đạn vào Caul. Hắn ở ngay gần và cô là một tay
súng giỏi. Chắc chắn cô đã bắn trúng hắn, song Caul còn chẳng buồn nháy
mắt. Thay vì ngã xuống, hắn có vẻ đang làm điều ngược lại - hắn đang lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.