THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 405

Thế rồi cuối cùng tôi nhìn thấy Bentham. Ông ta đã lăn người xuống

rãnh nước để nấp, và lúc này đang leo lên khỏi đó, người ướt sũng, song
ngoài ra không hề hấn gì. Ông ta cúi người xuống, quay lưng lại phía chúng
tôi, đang làm gì đó - tôi không trông thấy.

Tôi cảm thấy mình đang trở lại với cuộc sống. Cơn đau trong ngực tôi

đang dịu dần. Tôi có cử động hai cánh tay - thử xem thế nào - và nhận ra
mình có thể. Tôi đưa tay sờ khắp ngực, tưởng sẽ tìm thấy hai cái lỗ và rất
nhiều máu. Nhưng người tôi khô nguyên. Thay vì những lỗ đạn, hai bàn tay
tôi tìm thấy một mảnh kim loại dẹt như một đồng xu. Tôi cầm lấy nó, giơ
lên để xem.

Đó là một viên đạn. Nó đã không xuyên qua người tôi. Không phải tôi

đang chết. Viên đạn đã găm vào cái khăn quàng của tôi.

Cái khăn Horace đã làm cho tôi.

Bằng cách nào đó, cậu đã biết chuyện này sẽ xảy ra và đã đan cho tôi cái

khăn này từ len của một con cừu đặc biệt. Ơn Chúa vì Horace...

Nhìn thấy thứ gì đó lóe sáng chiếu ngang qua phòng, tôi nhấc đầu lên -

tôi chỉ có thể làm thế - thì thấy Bentham đang đứng đó với đôi mắt sáng
chói, hai luồng ánh sáng trắng nóng rực hình nón phóng ra từ hai hốc mắt
ông ta. Ông ta thả thứ gì đó xuống và tôi nghe thấy tiếng thủy tinh va xuống
đất.

Ông ta đã dùng một lọ mật thần thánh.

Tôi dùng hết sức lực để lật người nghiêng sang bên, rồi cuộn người lại

và bắt đầu ngồi dậy. Bentham hối hả chạy dọc theo các vách tường, đưa mắt
nhìn lên những cái bình. Ông ta đang xem xét cẩn thận từng cái.

Như thể ông ta có thể nhìn thấy chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.