THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 422

"Anh không thể làm đau các cậu nữa." Bronwyn nói. "Không thể nào

trong bọn chúng còn làm thế được nữa."

"Có lẽ bọn tớ lên để hắn lại đây với các cậu một lúc." Enoch nói kèm

theo một nụ cười ma mãnh. "Tớ làm được là hắn với các cậu sẽ có nhiều
điều để nói với nhau."

Gã xác sống ngóc đầu lên. Khi trông thấy mấy cậu bé, đôi mắt thâm đen

của hằn mở to.

"Dừng lại." Tôi nói. "Đừng giày vò họ."

Cậu bé nhỏ nhất xiết chặt hai bàn tay thành nắm đấm và bắt đầu đứng

dậy, nhưng cậu bé lớn tuổi nhất đã giữ em mình lại và thì thầm gì đó vào tai
cậu này. Cậu bé nhỏ nhất nhắm mắt lại và gật đầu, như thể để rũ bỏ thứ gì
đó đi, rồi luồn tay nắm tay vào kẹp chặt dưới hai cánh tay.

"Không, cảm ơn." Cậu ta nói bằng giọng miền Nam lịch sự lè nhè.

"Đi thôi." Tôi nói, và chúng tôi để họ lại, Bronwyn lôi gã xác sống đi

cùng đằng sau.

* * *

Chúng tôi tha thẩn đi quanh bên trong pháo đài, chờ đợi chỉ thị từ các

Chủ Vòng. Lần này quả là nhẹ nhõm khi không phải là người quyết định
mọi thứ. Chúng tôi cảm thấy kiệt sức nhưng phấn chấn, mệt mỏi đến mức
không thể tin nổi nhưng bừng bừng kích động khi biết rằng chúng tôi đã
sống sót.

Những tiếng reo hò, tiếng cười, tiếng hát tự phát vang lên. Millard và

Bronwyn nhảy trên mặt đất hoang tàn. Olive và Claire bám lấy cô
Peregrine, bà bế hai cô bé trên đôi tay trong khi bà hối hả đi quanh, kiểm tra
đủ thứ. Horace không ngớt véo chính mình, nghi ngờ rằng đây chỉ là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.